Phó Nhị xong, trợn tròn mắt: “Cái gì, cái gì, hơn sáu trăm vạn? Lão Tổ Tông, tài sản để đây hết ?”
Mặt Tương Ly tối sầm , hậm hực : “Ta mà ! Không đều tại mấy đứa đồ tôn, ngay cả tài sản của cũng giữ . Ta tích góp tài sản đó dễ dàng lắm !”
Nghĩ đến tài sản cánh mà bay của , Tương Ly cảm thấy đau lòng.
Phó Nhị thấy cô sắp đổ tội lên đầu nữa, lập tức im bặt.
Tương Ly giận dỗi đó, nhanh chóng phe phẩy chiếc quạt nan, ánh mắt tối sầm .
Tuy nhiên, việc đồng ý cùng Diêu Hiên Hàng và Thôi Văn Triết đến thành phố S chỉ vì kiếm tiền.
Cũng là để tìm một ký ức.
Trên con mèo chiêu tài mà Trương Mỹ Quyên tặng cô, khí tức của cô.
Đó là sản phẩm hiện đại, theo lý mà , nên khí tức của cô.
Trường hợp chỉ hai khả năng.
Hoặc là nơi sản xuất nó liên quan đến Tương Ly.
Hoặc là sản xuất nó một chút quan hệ với Tương Ly.
Dù thế nào nữa, cô cũng tìm hiểu cho rõ ràng.
Điều tra cho rõ.
Có lẽ, thể bổ sung những ký ức mơ hồ.
...
Hạ Tân đưa Thôi Văn Triết và Diêu Hiên Hàng đến Thiền phòng, thấy Tương Ly một yên lặng đó, nhắm mắt. Nếu chiếc quạt nan trong tay vẫn phe phẩy đều đặn, nghĩ Lão Tổ Tông chắc chắn ngủ .
Tuy nhiên, lúc Lão Tổ Tông chắc chắn ngủ.
trong Điện phụ yên tĩnh đến lạ.
Hạ Tân , Phó Nhị lúc chắc chắn cũng đang ở trong Điện phụ.
quấn lấy Lão Tổ Tông chuyện.
Người chẳng luôn chia sẻ sự sủng ái của Lão Tổ Tông ?
Hạ Tân nghi hoặc quanh, thấy Phó Nhị, nhưng dường như chỉ cần là thể dọa Phó Nhị một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-310-lao-to-tong-muon-bo-sung-ky-uc.html.]
Nhân lúc Phó Nhị xuất hiện, Hạ Tân chạy đến bên cạnh Tương Ly, cố tìm chuyện để , giả vờ thở dài: “Thật ngờ, thế giới bây giờ Đào Hoa Sát nhiều như , dường như đều là rắc rối do chữ ‘tình’ gây .”
“Tất nhiên , từ xưa đến nay, chữ ‘tình’ là cửa ải lớn nhất, mấy ai thể vượt qua. Biết bao rối ren trong thiên hạ, phần lớn đều bắt nguồn từ chữ .” Tương Ly mở mắt, giọng thản nhiên.
Trong lời , mang theo chút quen thuộc cùng thấu hiểu.
“Cũng đúng, nhân sinh Bát Khổ, ngoài sinh, lão, bệnh, tử, những cái khác hình như đều liên quan đến tình cảm.” Hạ Tân xoa cằm, trầm ngâm.
Hình như từ đến nay, thật sự ít tình cảm cho khốn khổ, nhưng cũng ít , rõ là biển khổ mà vẫn nhảy .
Tình cảm , quả thật kỳ lạ.
Thấy Hạ Tân đang đó than vãn, Tương Ly cảm thấy buồn , dùng quạt nan gõ nhẹ lên đầu một cái: “Đi chuẩn cơm trưa , ăn xong còn việc .”
Hạ Tân ôm đầu, than nhỏ: “Con ngay đây...”
Cậu khổ sở dậy chuẩn cơm.
Tương Ly phe phẩy quạt nan, tại chỗ, tận hưởng thời gian nhàn nhã hiếm .
Ánh nắng ngoài cửa vặn rọi .
Thương Quân Tiêu và Đoạn Kiếm Xuyên đúng lúc đang ở ban công.
Không xa ban công là một tủ trưng bày, bên trong đặt một con gấu nhỏ, đối diện hướng phòng khách.
Trên mắt con gấu nhỏ dán một lá bùa.
Là lá bùa mà Tương Ly đưa.
Mặc dù thấy đôi mắt của con gấu, cũng trong cơ thể nó gì, nhưng chỉ cần thấy con gấu nhỏ , Thương Quân Tiêu vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đoạn Kiếm Xuyên ở ngay bên cạnh , đang tập động tác lên xuống.
Thương Quân Tiêu căng thẳng hỏi: “Tứ ca, con gấu nhỏ đó bây giờ thật sự thấy em nữa ?”
Đoạn Kiếm Xuyên thèm liếc : “Đêm qua ngủ ngon.”
Thương Quân Tiêu ngẩn : “... Cái gì?”
Câu thì liên quan gì đến con gấu nhỏ?
Đoạn Kiếm Xuyên dậy, thở một : “Nếu thật sự chuyện gì, đêm qua còn thể ngủ ngon như ? Đêm qua hề mộng du.”