Khi Tương Ly và Phó Nhị đang trò chuyện, Hạ Tân chạy đến chính điện để thắp hương cho Tổ Sư Gia.
Vừa bước chính điện, Hạ Tân liền thấy bức tượng Tổ Sư lưng lúc giờ trở vị trí cũ.
Mặt tượng hướng thẳng cửa lớn, đôi mắt mở trừng trừng như ngày xưa.
Hạ Tân luôn cảm thấy ánh mắt đó của bức tượng Tổ Sư toát sát khí, trông vô cùng hung dữ.
Cậu rùng , vội vàng thắp một nén hương lập tức co giò chạy , sợ rằng chỉ cần ở thêm một giây sẽ trở thành đối tượng để Tổ Sư Gia trút giận.
Nói cũng thật trùng hợp.
Gần như ngay khi khỏi chính điện, liền thấy một tràng gõ cửa.
Hạ Tân ngẩng đầu , ngoài cánh cửa đang hé mở, dường như bóng lấp ló.
Cậu nhớ lời Lão Tổ Sư hôm nay khách quý.
Đôi mắt Hạ Tân sáng rực lên, chạy cửa gọi lớn:
“Đến đây, đến đây!”
Khi chạy tới và kéo mạnh cánh cửa , bên ngoài hai thanh niên, tuổi lớn, hai mươi mấy.
“Xin chào, tiểu sư phụ, đây là Kiêu Dương Quan ?” Một trong hai thanh niên Hạ Tân, khách khí hỏi:
“Quán Chủ tên là Tương Ly ?”
Nghe , Hạ Tân kỹ hai .
Thực ngay từ cái đầu tiên, cảm thấy một trong họ quen, nghĩ một lúc vui mừng :
“Là công tử Diêu ?”
“, là !” Thanh niên mở lời lập tức vui vẻ đáp:
“Cậu là Hạ Tân ? Người liên lạc với mạng, chính là đúng ?”
“Là .” Hạ Tân lập tức mở toang cánh cửa, :
“Hai vị, Quán Chủ chúng đợi lâu , gì trong chuyện .”
Diêu Huyên Hàng bước nửa mừng nửa sợ, :
“Quán Chủ chúng sẽ đến hôm nay ?”
Thôi Văn Triết: “...”
Nghe câu thiếu suy nghĩ đó, suýt nữa liếc xéo bạn một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-303-nguoi-den-tim-lao-to-su.html.]
Rõ ràng hôm qua chuyện qua điện thoại , hôm nay đến, là chuyện bình thường, gì mà ngạc nhiên.
Hạ Tân hì hì :
“Quán Chủ chúng quả thật sớm hai vị sẽ đến. Vừa nãy còn khách quý sắp tới . Hai vị theo trong .”
Diêu Huyên Hàng vui vẻ gật đầu liên tục, kéo Thôi Văn Triết theo Hạ Tân bước .
Kiêu Dương Quan khi trang hoàng và lắp đặt đủ loại thiết thông minh từ ngày hôm qua, trông tinh tế và sạch sẽ hơn nhiều so với .
Hơn nữa, đạo quán rộng, nền móng sâu vững, cấu trúc kiến trúc và vật liệu đều cho thấy niên đại lâu đời, giống kiểu xây dựng mô phỏng cổ của thời hiện đại.
Nhìn qua, rõ ràng đây là một đạo quán lịch sử vài trăm năm.
Thôi Văn Triết bên cạnh Diêu Huyên Hàng, bước quan sát xung quanh và tự đưa kết luận.
Nhìn nền móng của đạo quán , khả năng trong đạo quán là kẻ lừa đảo giảm đáng kể.
Anh cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Diêu Huyên Hàng và Thôi Văn Triết theo Hạ Tân, bước thiên điện.
Vừa , cả hai liền thấy một cô gái nhỏ ở đó, tự thưởng .
Cả hai đều sững sờ.
Hạ Tân lúc lên tiếng báo:
“Lão Tổ Sư, công tử Diêu họ đến .”
Tương Ly ngẩng đầu qua, hề tỏ bất ngờ, chỉ vị trí đối diện:
“Lại đây .”
Hạ Tân Diêu Huyên Hàng và Thôi Văn Triết, giới thiệu:
“Công tử Diêu, đây chính là Quán Chủ Kiêu Dương Quan chúng , Tương Ly.”
“…Cô chính là Quán Chủ Tương Ly?” Diêu Huyên Hàng thăm dò bước tới gần. Khi thấy khuôn mặt non nớt, làn da mịn màng của Tương Ly, trong lòng vẫn đầy kinh ngạc.
Hôm qua xem qua video, thấy rõ.
Hôm nay gặp trực tiếp, ấn tượng càng rõ rệt hơn.
Vốn Quán Chủ còn trẻ, nhưng ngờ trẻ đến mức .
Diêu Huyên Hàng suýt nữa bật câu “tiểu ”, nhưng nghĩ đến bản lĩnh của Tương Ly, cứng họng, dám .