Phó Nhị theo Tương Ly, bước thiên điện.
Nhìn những đổi xung quanh, Phó Nhị cảm thán:
“Thời thế đổi thật, ngờ Kiêu Dương Quan nhiều biến đổi như …”
Tương Ly :
“Đã qua mấy trăm năm , đương nhiên đổi.”
Nói thì , nhưng mấy trăm năm cô từng lên xem.
Nhìn thấy thứ trong Kiêu Dương Quan, Phó Nhị khỏi cảm khái.
“Chỉ tiếc, bây giờ là linh thể, thể chính điện, cũng thể dập đầu thỉnh an Tổ Sư Gia.”
Tương Ly rót một cốc nước, uống một ngụm. Vừa nãy ở Thanh Vân Quan, cô thấy khát nước, nhịn đến tận bây giờ.
Sau khi giải khát, cô thản nhiên :
“Lão già đó cũng chắc gặp ngươi, thỉnh an cũng thôi.”
“Mối quan hệ giữa Lão Tổ Sư và Tổ Sư Gia vẫn ?” Phó Nhị , liền nhớ chuyện xưa, “Trước đây quan hệ giữa Lão Tổ Sư và Tổ Sư Gia vốn , ngờ qua bao nhiêu năm vẫn như .”
Tương Ly bĩu môi:
“Lão già đó ngày nào cũng lải nhải, nhảm nhiều quá, đương nhiên ưa.”
Phó Nhị khẽ .
Có lẽ vì tuổi cao, Tương Ly vẫn giống như ngày xưa, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác từ ái, như thấy một đứa cháu gái .
Hắn bước tới, ha hả đối diện Tương Ly:
“Lão Tổ Sư đây thường , là phạt nên mới bái danh nghĩa Tổ Sư Gia, cho nên ưa ông . Không ngờ đến tận bây giờ vẫn .”
Tương Ly xong, động tác đặt chén khựng . Cô ngước mắt Phó Nhị, nghi hoặc hỏi:
“Ta là phạt mới bái danh nghĩa Tổ Sư Gia?”
Phó Nhị sững sờ:
“Lão Tổ Sư nhớ ?”
Tương Ly nhíu mày, giọng chút hoài nghi:
“Ta…” Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc, lắc đầu, “Có lẽ là do thương nặng. Năm đó khi tỉnh , nhiều chuyện còn nhớ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-302-qua-khu-cua-lao-to-su.html.]
Nụ mặt Phó Nhị dần tan biến, chỉ còn vẻ đau lòng:
“Hóa là ... Năm đó Lão Tổ Sư quả thật thương nặng. rốt cuộc là thương thế nào, chúng cũng . Chỉ khi gặp Lão Tổ Sư, mang thương tích trong phòng, tỉnh liền bế quan.”
Trong mắt Tương Ly lóe lên một tia mơ hồ:
“Ta thương nặng ở bên ngoài, tự trở về ?”
Phó Nhị ngạc nhiên:
“Lão Tổ Sư nhớ thật ? Khi đó tự là việc gấp cần ngoài, nhưng hiểu vì , khi trở về mang đầy thương tích, bất tỉnh trong phòng. Ba ngày mới tỉnh , bế quan ngoài nữa. Chẳng lẽ tự trở về ?”
Tương Ly chằm chằm Phó Nhị, ánh mắt dần trở nên xa xăm, như đang cố gắng nhớ điều gì đó.
Im lặng một lúc, cô khàn giọng :
“Quên …”
Phó Nhị kinh ngạc, nhưng chính Tương Ly còn gặp chuyện gì, càng thể đoán .
Chỉ thể suy đoán, lẽ đó là phản ứng khi thương nặng.
Phó Nhị cảm thán:
“Không là chuyện gì mà thể khiến Lão Tổ Sư thương đến mức …”
Nói , ánh mắt bỗng sáng lên:
“ , nhớ ! Khi đó, lúc thấy Lão Tổ Sư trở về, Tổ Sư Gia còn một câu, rằng vốn dĩ nên như ... cũng hiểu lời đó của Tổ Sư Gia là ý gì.”
Tương Ly càng thêm khó hiểu.
Ký ức tám trăm năm , đối với cô, phần lớn đều mờ nhạt. Rất nhiều chuyện cô còn chút ấn tượng nào.
Tương Ly mơ hồ cảm thấy, những điều cô quên , lẽ vô cùng quan trọng với .
Lần trở về của cô, một là để chấn hưng Kiêu Dương Quan, hai là để tìm ký ức mất.
Nghĩ đến đây, Tương Ly cụp mắt, khẽ :
“Rồi sẽ ngày thôi.”
Phó Nhị nghĩ nhiều, gật đầu đồng tình:
“Đương nhiên, Lão Tổ Sư trở về, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ chuyện cũ.”