Đỉnh Sơn đạo nhân hồn loạt lời mắng mỏ và đòn đ.á.n.h của Vân Sơn đạo nhân, uất ức, đáng thương và vô vọng đáp:
“Con... con , sư phụ, con đồng ý là chứ gì!”
“Thế mới tạm !” Vân Sơn đạo nhân thở phào, lườm ông một cái:
“Sau các ngươi hãy an phận cho , đừng gây chuyện nữa! Ngươi …”
(Đoạn cắt: Ông vốn dĩ ở đó sung sướng.)
(Đoạn cắt: kịp tiêu d.a.o hai năm, đám tử gây chuyện cho ông .)
(Đoạn cắt: Bây giờ Lão Tổ Sư trở về...)
(Đoạn cắt: Nếu đám tử còn gây chuyện như nữa, ông ở đó cũng yên .)
Đỉnh Sơn đạo nhân trong lòng cũng uất ức.
Tuy nhiên...
Nhìn những trong sân, ông đ.á.n.h ai, chỉ thể âm thầm gật đầu chịu huấn.
Mọi ở Thanh Vân Quan lúc cũng im thin thít.
Ai mà ngờ , vai vế của Tương Ly cao đến như , thể trực tiếp mời cả Sư tổ đến.
Giờ thì dù , họ cũng đóng cửa quán.
Dù việc đóng cửa quán một năm sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến Thanh Vân Quan, lúc cũng chẳng ai dám phản đối.
“Lão Tổ Sư, xem chuyện coi như xử lý thỏa ?” Phó Nhị xoa hai tay, nịnh nọt.
Tương Ly dậy:
“Tạm coi là . Ta sẽ truy cứu thêm, nhưng bảo đám đồ tôn của ngươi tự quản lý bản cho . Nếu còn xảy chuyện như thế nữa, đừng là Thanh Vân Quan, ngay cả ngươi, cũng sẽ tha.”
Phó Nhị sợ hãi, run rẩy đáp:
“Vâng, , …”
Tương Ly sang Hạ Tân đang ngây :
“Đi thôi, về Kiêu Dương Quan.”
Hạ Tân định gật đầu, Phó Nhị liền vội vàng :
“Lão Tổ Sư, tử nhớ lắm, là tử qua đó bầu bạn với hai ngày, coi như ôn chốn xưa ?”
Tương Ly liếc một cái, sang Thôi Phán Quan bên cạnh.
Thôi Phán Quan Tương Ly đang hỏi ý , nhưng kịp lên tiếng, Phó Nhị nhanh nhảu :
“Thôi Phán Quan chắc chắn ý kiến gì , Lão Tổ Sư, cứ coi như thương hại !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-299-dong-cua-quan-mot-nam.html.]
Nói xong, còn sức nháy mắt với Thôi Phán Quan.
Thôi Phán Quan nghĩ một lát. Bình thường ông vẫn nhận chút công đức mà Phó Nhị đưa, liền hiền lành :
“Quán Chủ, chuyện cũng là thể.”
Tương Ly cũng quá bận tâm đến chuyện đó.
Thôi Phán Quan như , cô liền gật đầu:
“Vậy , về thôi.”
Phó Nhị lập tức hưng phấn:
“Vâng, Lão Tổ Sư!”
Hạ Tân: “…”
Cậu đột nhiên cảm thấy địa vị của trở nên nguy hiểm, liền vội vã đuổi theo Tương Ly, cố gắng giữ cách với Phó Nhị.
Thôi Phán Quan thấy , sang với Vân Sơn đạo nhân bên cạnh:
“Chúng cũng về thôi.”
Vân Sơn đạo nhân ước gì về sớm để sống những ngày thanh nhàn, lập tức gật đầu.
Trước khi , ông chân thành với Đỉnh Sơn đạo nhân:
“Lời Sư tổ , các ngươi ghi nhớ. Vị đó là đầu Huyền Môn tám trăm năm , cũng là Lão Tổ Sư của hơn nửa các môn phái, thế gia Huyền Môn hiện nay. Sau gặp của Kiêu Dương Quan thì tránh đường mà . Giúp thì giúp, giúp thì tránh xa, tuyệt đối gây chuyện cho !”
“Sư phụ, con , xem con nào dám nữa?”
Chuyện hôm nay như , cần Vân Sơn đạo nhân nhắc, Đỉnh Sơn đạo nhân cũng sẽ để tử môn dám đụng chạm tới Kiêu Dương Quan nữa.
Trong lòng ông lúc đầy rẫy cay đắng.
Vốn dĩ ông nhắm Kiêu Dương Quan, nhưng giờ tội danh đều đổ lên đầu ông .
Thấy ông lọt tai, Vân Sơn đạo nhân nhanh chóng cùng Thôi Phán Quan biến mất khỏi Thanh Vân Quan, để những còn kinh ngạc tột độ.
Một lúc lâu , mới hồn.
Thập Tam chạy tới đỡ Đỉnh Sơn đạo nhân dậy:
“Sư phụ, chứ?”
Đỉnh Sơn đạo nhân lắc đầu, thẳng dậy, liếc Trưởng Dân đạo nhân đang hôn mê đất, thở dài :
“Đưa về phòng chữa thương . Hai ngày nữa, đợi đỡ hơn một chút, sẽ trục xuất khỏi sư môn. Sau đó thông báo ngoài, Thanh Vân Quan chúng bắt đầu từ hôm nay, hạ biển đóng cửa quán một năm.”
(Lời ngoài lề của tác giả) Cảm ơn các bé ủng hộ, vote và tương tác, chị đều thấy hết nhé~