"Ta , !" Trường Dân đạo nhân nhận Tương Ly thật sự tay, cố nén đau, cô với vẻ kinh hoàng như thấy ác quỷ. Ông run giọng kêu lên: "Ta , là của Thanh Vân Quán, pháp danh Trường Dân..."
"Thanh Vân Quán?" Tương Ly xong, khẽ , nụ mang theo chút ẩn ý.
"Thì là quen cũ." Nếu cô nhớ lầm, sư tổ của lão đạo sĩ từng đến Tuyền Cơ Sơn thăm cô, nhắc đến chuyện — một trăm năm , một tử ngoại môn của Kiêu Dương Quán xuất sơn lập phái, sáng lập Thanh Vân Quán.
Lúc Tương Ly quan tâm, nên sớm quên mất. Không ngờ hôm nay chạm mặt của nhánh đó... Cô suy nghĩ một chút, hình như tử ngoại môn tên là gì đó...
"Ta, là Thanh Vân Quán, , cô thể tha cho ?" Trường Dân đạo nhân đau đến mức toát mồ hôi lạnh, thấy cô im lặng thì vội vàng cầu xin.
Tương Ly khẽ khẩy, "Vừa nãy còn hùng hổ lắm ? Một chút đau chịu nổi ? Xem Thanh Vân Quán các ngươi cũng chẳng ."
Trường Dân đạo nhân nghiến răng. Nếu là ngày thường, ông tuyệt đối cho phép ai sỉ nhục Thanh Vân Quán như . bây giờ... ông đau đến mức còn tâm trí mà cãi, chỉ mong Tương Ly buông tha.
Thấy rõ suy nghĩ của ông , Tương Ly lạnh nhạt : "Muốn buông cũng , nhưng phiền ngươi, cùng đến một nơi."
Trường Dân đạo nhân còn kịp đáp, Tương Ly đầu , ngoắc tay với Hạ Tân: "Tìm một chiếc xe, chúng Thanh Vân Quán."
Hạ Tân sững , "Đi... Thanh Vân Quán?" Chẳng lẽ cô hỏi tội ?
Tương Ly liếc mắt lạnh lùng, "Có gì ?"
"Được, , !" Thấy Tương Ly còn mang theo sát khí, Hạ Tân dám trái lời, cố nén đau, vội vàng chạy ngoài gọi xe.
Tương Ly lấy một lá phù, “chát” một tiếng dán lên cánh tay Trường Dân đạo nhân, buông tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-287-lao-to-tong-ra-oai.html.]
Trường Dân đạo nhân mừng vì tự do, liền nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội nơi hai đầu gối, định dậy.
nhúc nhích, ông liền phát hiện thể động đậy. Cho dù ý thức hành động đến mấy, cơ thể vẫn bất động. Cả như điểm huyệt, chỉ thể đảo mắt và suy nghĩ.
Ông cúi đầu lá phù dán cánh tay. Dù rõ đó là loại bùa gì, ông vẫn đoán chắc rằng chính lá phù đó trói chặt .
"Thôi , đừng giãy giụa nữa." Tương Ly phủi nhẹ bàn tay, liếc ông đang cố vùng vẫy, : "Đây là Định Thân Phù. Yên tâm, đừng là ngươi, ngay cả tổ sư khai sơn của Thanh Vân Quán các ngươi đến đây cũng phá nổi."
Trong lòng Trường Dân đạo nhân dậy sóng, ông kinh hãi cô. Cô gái nhỏ rốt cuộc là ai ?
Lúc đầu ông nghĩ Tương Ly tuổi còn trẻ, dễ đối phó, dù thời gian tu luyện của còn dài hơn tuổi cô. bây giờ...
Những lời cô , nếu là đây, ông nhất định sẽ cho là khoác lác. Còn hiện tại, ông dám nghi ngờ chút nào.
Chỉ nghĩ đến những gì Tương Ly thể tiếp theo, mắt ông tối sầm, suýt chút nữa ngất .
Tương Ly liếc ông , khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu về phía đám đông.
Ánh mắt cô lướt qua tên thanh niên nãy còn hùa theo Trường Dân đạo nhân, quét một vòng qua vài gây chuyện trong đám .
"Mấy các ngươi—"
"Không, ! Không ý của !" Tương Ly còn hết câu, tên thanh niên tái mét mặt, hoảng hốt kêu lên: "Đều là ! Hắn dùng tiền mua chuộc ! Hắn bảo đến diễn cùng , cho một vạn tệ! ... bình thường chỉ là diễn viên quần chúng, chỉ đóng vai phụ, nghĩ gì nhiều, cô, cô đừng trách ..."