Trường Dân Đạo Nhân , lấy một pháp khí từ chiếc túi vải đeo bên : “Đây đều là những tấm hộ bài Thanh Vân Quán chúng xử lý xong, Ông cụ xem qua, chọn lấy một cái nhé.” Ông mong đợi, ân cần ông cụ Diệp.
“Đây đều là vật phẩm , Ông cụ Diệp.”
Mặc dù ông cụ Diệp là trong giới chính trị, nhưng tin những thứ . Ông thường xuyên qua với Thanh Vân Quán, mỗi dịp mùng một, ngày rằm đều tự đến thắp hương, thỉnh thoảng còn ở hai ngày. Ông cụ Diệp cũng thiếu tiền.
Nếu là ngày thường, ông cụ Diệp tự nhiên sẽ đồng ý ngay.
hôm nay, Trường Dân Đạo Nhân , ông phản ứng gì, dường như mấy quan tâm: “Không cần , Tiểu Dân, loại hộ bài sẵn .”
Nụ nịnh nọt mặt Trường Dân Đạo Nhân lập tức cứng : “Ông cụ Diệp, những món ở đây của chúng đều là vật phẩm , ông mà, ở F thị, Thanh Vân Quán chúng là một trong những nơi đầu, chúng …”
“Tiểu Dân,” ông cụ Diệp ôn hòa ngắt lời, nhưng ánh mắt mang theo chút áp lực, “ cần nữa.”
Trường Dân Đạo Nhân nghẹn lời. Ông cụ Diệp lấy tấm ngọc bài mà Tương Ly tặng: “Có thứ là đủ .”
Trường Dân Đạo Nhân vốn , những vật phẩm thông thường thể so sánh với đồ của Thanh Vân Quán họ.
khi thấy ngọc bài trong tay ông cụ Diệp, sắc mặt ông lập tức đổi. Cho dù ngu ngốc đến , ông cũng nhận ngọc bài đó là vật phẩm cực , hơn nhiều so với hộ bài mà Thanh Vân Quán họ .
Hộ bài của Thanh Vân Quán đều bằng gỗ đàn hương, chất liệu , linh khí bên trong cũng yếu. Ngọc bài trong tay ông cụ Diệp thì khác, linh khí dồi dào, chỉ cần liếc qua là là bảo vật hiếm đời.
nó giống như bởi trong F thị. Giới Huyền môn ở F thị ông đều rõ, ai thể tạo vật phẩm như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-269-tiep-thi-tan-noi.html.]
Nghĩ đến đây, Trường Dân Đạo Nhân thăm dò hỏi: “Ngọc bài của ông cụ, là cô Diệp mang từ nơi khác về ?”
“Không , đây là do một bạn nhỏ quen hôm nay tặng.” Ông cụ Diệp xoa xoa ngọc bài, trân quý.
Trường Dân Đạo Nhân lập tức hỏi tiếp: “Thì là ở F thị ? Không là đại sư của đạo quán nào, thể tạo vật phẩm thế , cũng đến bái phỏng một .”
Ông cụ Diệp ha hả: “Là Kiêu Dương Quán, Quán chủ của họ lợi hại, chắc từng qua chứ?”
“Kiêu Dương Quán?” Trường Dân Đạo Nhân nhíu chặt mày.
Ông quả thực đến một nơi tên là Kiêu Dương Quán. Trong F thị chỉ một Kiêu Dương Quán như . Nghe , nơi đó đây từng đầu giới Huyền môn, nhưng giờ sớm suy tàn.
Khi Quán chủ đời còn tại vị, Kiêu Dương Quán vẫn miễn cưỡng giữ danh tiếng, nhưng đó qua đời vì bệnh cách đây lâu. Chỉ còn một tử, mà Trường Dân Đạo Nhân từng gặp qua từ xa trong đại hội Huyền môn. Người đó căn cốt gì, duy trì danh tiếng của Kiêu Dương Quán là chuyện thể.
Lẽ nào “lạc đà gầy còn hơn ngựa béo”, Kiêu Dương Quán vẫn còn giữ bảo vật trấn quán ?
“Tiểu Dân, gì?” Thấy ông thất thần, ông cụ Diệp hỏi.
Trường Dân Đạo Nhân gượng : “ đang nghĩ về chuyện Kiêu Dương Quán, ông cụ lừa ? Kiêu Dương Quán suy tàn từ lâu, trong quán của họ thể vật phẩm như thế, ông vẫn nên tin Thanh Vân Quán chúng thì hơn.”
Ông cụ Diệp , bất ngờ, nhưng nghĩ nhiều, ha hả : “ thấy Kiêu Dương Quán , Quán chủ của họ cũng lợi hại. Đồ của Thanh Vân Quán, nhận nữa, mang nhiều thứ như chỉ thêm phiền.”