Tương Ly cảnh bỗng chốc im bặt, thậm chí còn vỗ tay khen cô y tá. Hóa cô gái nhỏ mặc áo blouse trắng uy lực đến . Quả thật lợi hại, khiến Tương Ly khỏi khâm phục.
Người nhà Ngô Mai khi im lặng, từng cũng dần bình tĩnh . Ngô Mai thấy Hạ Tân đang cạnh với vẻ bối rối, nhớ họ vẫn còn ở đây, liền lau nước mắt, giới thiệu Hạ Tân và Tương Ly với nhà.
Trước đó, khi Ngô Mai gọi điện cho nhà, kể sơ qua tình hình. Người nhà họ Phạm khi xong, liền liên tục cúi đầu cảm ơn Tương Ly.
Tương Ly dậy khỏi ghế dài: “Không cần cảm ơn, chi phí cho chuyến công tác lát nữa chúng sẽ bàn bạc mạng. Trời cũng muộn, ở đây đều trông coi, chúng xin phép về .” Cô cúi , xoay rời .
Hạ Tân : “Bà Ngô, chúng sẽ liên lạc mạng .”
Ngô Mai gật đầu. Lúc bà cũng còn tâm trí để nhiều. việc Tương Ly thu phí, bà sớm .
“Hôm nay phiền hai vị ,” Ngô Mai , “lát nữa bao nhiêu chi phí, cô cứ với một tiếng, sẽ chuyển khoản ngay, hai lời.”
Hạ Tân đáp lời cảm ơn, dặn dò cố gắng bình tĩnh, đó vội đuổi theo Tương Ly rời khỏi bệnh viện.
...
Cùng lúc đó, khi Tương Ly và Hạ Tân rời , một đàn ông trung niên mặc đạo bào xuất hiện ở cổng bệnh viện. Trang phục của ông phù hợp với khung cảnh nơi , nhưng dường như ông sự chuẩn , thẳng khu nội trú. Không lâu , ông xuất hiện phòng bệnh của ông cụ Diệp.
“Ông cụ Diệp, đến thăm ông đây.” Ông vui vẻ chào hỏi, đẩy cửa bước .
Vừa phòng, ông khựng khi thấy bên trong chỉ ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp thấy đàn ông, mặt nở nụ hiền hòa: “Tiểu Dân, là ? Vào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-268-su-kham-phuc-cua-lao-to-tong.html.]
“Trước đó nhà ông nhập viện, họ bận rộn, nên đến xem ông thế nào.”
Người đàn ông bước đến, thấy Phó Thời Diên và Ôn Tử Thư đang ở đó. Ông lập tức nhận cả hai đều bình thường, liền nịnh nọt nở nụ , cúi đầu khom lưng lấy danh :
“Hai vị chắc là bạn của ông cụ Diệp? Đây là danh của , Trường Dân Đạo Nhân của Thanh Vân Quán. Nếu hai vị nhu cầu, thể tìm bất cứ lúc nào.”
Phó Thời Diên liếc danh , nhưng nhận. Anh dậy, ông cụ Diệp : “Ông cụ đến thăm, chúng xin phép phiền nữa.” Nói xong, liếc Ôn Tử Thư một cái rời khỏi phòng.
Phó Thời Diên nhận danh , nên Ôn Tử Thư tự nhiên cũng để ý đến, cầm theo túi đồ ăn vặt còn ăn hết theo ngoài.
Thấy họ thản nhiên phớt lờ , Trường Dân Đạo Nhân siết chặt tấm danh trong tay, ánh mắt trở nên âm trầm khi theo hướng cửa phòng.
“Tiểu Dân ,” ông cụ Diệp lên tiếng.
Trường Dân Đạo Nhân lập tức , nở nụ rạng rỡ: “Ông cụ Diệp, sức khỏe ông dạo thế nào, vẫn chứ?”
Ông cụ Diệp ôn hòa đáp: “Vẫn , phiền tối còn đến thăm .”
“ mới cô Diệp đến chuyện ,” Trường Dân Đạo Nhân thở dài, “ nhà họ Diệp gần đây quả thật bận rộn, nhưng để ông cụ ở một thế ? Tuổi cao, vẫn nên cẩn thận một chút.” Ông tỏ vẻ lo lắng, giọng vô cùng chân thành.
Ông cụ Diệp chỉ mỉm nhàn nhạt, để tâm: “Bọn chúng đều bận cả, vẫn tự chăm sóc , cần chúng ngày ngày ở bên cạnh.”
“Ông cụ đúng là nghĩ cho khác.” Trường Dân Đạo Nhân đến gần giường bệnh, giọng đầy quan tâm: “Tuy nhiên, ông cụ vẫn nên cẩn thận, một tiện, nhất nên chuẩn vài món pháp khí bên để phòng bất trắc.”