Phạm Tư Quốc hôn mê bất tỉnh, Ngô Mai cũng ngất . Tương Ly và Hạ Tân đành theo.
Trên đường , Hạ Tân gọi điện cho Tống Thái Sơn, báo cảnh sát, giải thích tình hình và yêu cầu họ truy bắt Hạ Thành. Lúc nãy họ ở nhà Hạ Thành chỉ thấy Phạm Tư Quốc, chứng tỏ Hạ Thành bỏ trốn.
Tống Thái Sơn lúc đang bận với vụ án Tưởng Hồng Đào, điện thoại của Hạ Tân thì :
“Được, sẽ sắp xếp một đồng nghiệp qua đó. sẽ rõ với , đến lúc đó các chỉ cần kể sự thật là .”
Hạ Tân đồng ý, lời cảm ơn cúp máy, chuyển lời cho Tương Ly.
Tương Ly một bên trong xe cứu thương, vẻ mặt thản nhiên:
“Biết .”
Hạ Tân hai đang hôn mê, tức giận lo lắng:
“Cái tên Hạ Thành đó thật quá đáng, tay tàn nhẫn như , rõ ràng là lấy mạng Phạm Tư Quốc.”
Tương Ly :
“Nếu nhẫn tâm, cũng sẽ đến bước .”
Hạ Tân tặc lưỡi, đúng là một kẻ độc ác. May mà Phạm Tư Quốc và Ngô Mai lẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu thì thật là tạo nghiệp lớn.
...
Xe cứu thương chạy thẳng gặp đèn đỏ, vài phút về đến bệnh viện.
Hạ Tân theo y tá để giúp đóng phí, thủ tục nhập viện.
Tương Ly thì chờ ở khu vực nghỉ ngơi trong đại sảnh. Những chuyện khác cô giúp gì, yên gây rối là giúp .
“Quán chủ, cô ở đây?”
Tương Ly đang chán nản dòng qua trong bệnh viện, bỗng gọi cô.
Cô đầu , thì là Ôn Tử Thư.
Ôn Tử Thư ôm một đống đồ ăn trong tay, hình như xuống mua.
Tương Ly vẫy tay:
“Trùng hợp quá.”
Ôn Tử Thư đến, hỏi:
“Quán chủ, cô đến bệnh viện, cô khỏe chỗ nào ?”
“Không, đưa một đến đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-261-lao-to-tong-duoc-ninh-hot.html.]
Tương Ly cong môi ,
“Sao, các ngươi cứu ?”
Ôn Tử Thư , tinh thần phấn chấn hẳn lên:
“ , giống như Quán chủ ! Tam ca và đường về gặp một ông cụ ngất xỉu. Vừa kiểm tra xong, bác sĩ ông tái phát bệnh tim. May mà cấp cứu kịp thời, nhưng do tuổi cao nên vẫn nhập viện theo dõi một ngày. Chúng thông báo cho nhà ông , nhưng đến giờ vẫn ai đến. Bây giờ cũng muộn , Tam ca ông cụ ăn gì nên bảo xuống mua ít đồ.”
Tương Ly liếc đống đồ ăn trong tay , chút thèm:
“Ngươi mua thứ gì , ngon ?”
“Quán chủ, cô cũng đói ?”
Thấy vẻ mặt thèm ăn như mèo con của Tương Ly, Ôn Tử Thư liền nịnh nọt lấy một túi khoai tây chiên đưa cho cô:
“Cái ngon lắm, cô ăn chút lót nhé?”
Tương Ly khách khí, nhận lấy, xé túi, ăn hỏi:
“Ngươi mua loại đồ ăn cho già bệnh ?”
Dù rõ đây là đồ ăn vặt, cô cũng nó chẳng bổ béo gì.
Ôn Tử Thư ngượng ngùng:
“Cái ban đầu mua cho ăn... Ở đây đợi đến khi nào, ăn tạm cho đỡ đói.”
Tương Ly “rộp rộp rộp” ăn khoai tây chiên, hỏi với giọng mơ hồ:
“Phó Tổng cũng ở đây, ?”
Ôn Tử Thư gật đầu:
“Đang ở lầu, bầu bạn với ông cụ.”
“Vừa , việc gì, cùng ngươi xem .”
Tương Ly dậy, cho Ôn Tử Thư cơ hội từ chối.
Ôn Tử Thư tất nhiên cũng định từ chối, liền dẫn Tương Ly về phía khu nội trú:
“Phòng bệnh của ông cụ ở lầu bên , Tam ca đây từng kể về Quán chủ với ông , ông cụ còn gặp cô nữa.”
Tương Ly đáp:
“Vậy bây giờ là lúc.”
“ thế, đây là duyên phận giữa Quán chủ và ông cụ, cũng là nhờ Quán chủ sớm dự đoán chuyện hôm nay. Nếu thì e rằng tình hình khác .”
Ôn Tử Thư phụ họa, giọng đầy nịnh nọt.