Phó Thời Diên , lấy lá Dưỡng Khí Phù từ trong lòng ông lão.
Ông lão sờ n.g.ự.c : “Cái gì thế , chui lòng ?”
“Tương Ly là Quan chủ của Kiêu Dương Quán, đây là lá Dưỡng Khí Phù do cô vẽ.” Phó Thời Diên kể bộ những gì Tương Ly với đó cho ông lão .
Ông lão xong, hề tỏ vẻ kinh ngạc, ngược còn : “Thì là , đó quả là một đại sư lợi hại.”
“Cô quả thực lợi hại, là đầu Huyền môn.” Phó Thời Diên khen Tương Ly chút ngần ngại: “Cô , nếu ông chuyện gì, thể trực tiếp tìm cô . Cô ở Kiêu Dương Quán tại Nam Thành.”
Ông lão mỉm gật đầu: “Đã là ân nhân cứu mạng của , đương nhiên đến thăm hỏi một chuyến.”
…
Ở một diễn biến khác.
Tương Ly và Hạ Tân xuống xe, ở cổng lớn Kiêu Dương Quán thì nhận điện thoại của Vương Nghiêu.
Thấy Vương Nghiêu gọi đến, Hạ Tân khá bất ngờ: “Tổ tông, là điện thoại của Vương Nghiêu, bây giờ chắc về chứ?”
Tương Ly dừng một chút, ánh mắt lóe lên vẻ hiểu rõ: “Nghe .”
Hạ Tân “ồ” một tiếng, nhanh chóng bắt máy: “Alo, Vương ?”
“Tiểu sư phụ, xin , phiền .” Vương Nghiêu áy náy .
Hạ Tân xòa: “Không , Vương bây giờ chắc về thành phố H nhỉ?”
“ , về trưa nay, nhưng mà…” Vương Nghiêu ấp úng.
Nghe năng ngập ngừng, Hạ Tân Tương Ly, hỏi: “Vương chuyện gì cứ thẳng?”
Tương Ly tới, mở cổng lớn, bước .
Hạ Tân gọi điện thoại theo.
Vương Nghiêu thở dài: “Thực chút khó … Ban đầu về, chuyện đều , nhưng mà…”
mà , Tạ Diễm Phương, chút ngang ngược.
Vương Nghiêu mệt mỏi về đến nhà, Tạ Diễm Phương liền tới chất vấn , hỏi lúc qua điện thoại là ý gì, lừa .
Vương Nghiêu nhịn , liền kể hết chuyện gặp và con quỷ nữ cho Tạ Diễm Phương .
Tạ Diễm Phương đầu tiên là ngẩn , nhưng vẫn tin, sang chắc chắn là Vương Nghiêu lừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-250-quang-cao-cho-to-tong.html.]
Trên đời căn bản ma quỷ gì hết.
Vương Nghiêu cảm thấy buồn , tin những thứ thì còn xin bùa đào hoa gì?
Anh bất lực, nhưng Tạ Diễm Phương cứ một câu “lừa đảo”, hai câu “lừa đảo”.
Tương Ly là ân nhân cứu mạng .
Anh chỉ đành lặp lặp với Tạ Diễm Phương.
Tạ Diễm Phương vẫn tin, ép gọi điện thoại cho Hạ Tân.
Hạ Tân đến đây, trán giật giật, định lên tiếng, thì thấy bên truyền đến một giọng xa lạ.
“Ôi chao… Đưa điện thoại cho !”
“Mẹ, gì thế…”
Dường như đang tranh giành điện thoại với Vương Nghiêu.
Hạ Tân còn kịp phản ứng, thì thấy một tiếng gầm gừ, suýt thủng màng nhĩ .
“Chính là lũ lừa đảo các , lừa con trai , còn ly gián quan hệ giữa và con trai ? Lũ lừa đảo các , quá thất đức! là ruột của con trai , nuôi nấng nó vất vả, chỉ cho nó, thể hại nó? Các lừa con trai đủ, còn con trở mặt thành thù, các thật là vô lương tâm! Trên đời , những độc ác như các ! cho các , sẽ đưa các lên mạng, bóc phốt các cho thấy bộ mặt thật của lũ lừa đảo các !”
“Mẹ, những điều gì chứ?!”
Tiếng la hét của Vương Nghiêu vang lên bên cạnh, đầy sự bất lực và tức giận.
Hạ Tân lặng lẽ đưa điện thoại xa một chút, nhưng vẫn rõ cuộc cãi vã giữa Tạ Diễm Phương và Vương Nghiêu.
Tạ Diễm Phương một hồi, bắt đầu dùng chiêu trò ăn vạ, lóc om sòm.
“ là ruột của mà…”
“Anh là con trai , tin ngoài mà tin …”
“Anh đúng là đồ bạch nhãn lang!”
“Sao đẻ cái đồ bạch nhãn lang như !”
“ nhất định sẽ đưa chuyện lên mạng, tố cáo lũ lừa đảo !”
Tương Ly thấy tiếng ồn trong điện thoại, bực bội tới, giật lấy điện thoại, lạnh lùng : “Ngươi đưa lên mạng tố cáo thì cứ việc . Trước khi , khuyên ngươi nên tìm hiểu tên tuổi của Kiêu Dương Quán .”