“Quan chủ, và vật mà ngài , Thôi mỗ mang đến.” Sau khi hành lễ, Thôi Phán Quan đưa cho Tương Ly một chiếc chai trong suốt, bên trong chứa một ít chất lỏng màu vàng nhạt, “Quan chủ giữ cẩn thận.”
“Cảm ơn Lão Thôi, lát nữa mời ông uống rượu.” Tương Ly nhận lấy, nhét thẳng túi, câu nệ tiểu tiết.
Thôi Phán Quan liên tục xua tay: “Không cần , Quan chủ việc thì cứ lo , sẽ đợi ở đây, lát nữa đưa Tưởng Hồng Đào rời .”
“Được.”
Tương Ly thấy liền gật đầu, đỡ mất công lát nữa thỉnh thần .
Cô nháy mắt hiệu với Tưởng Hồng Đào bên cạnh, “Đi theo.”
Tưởng Hồng Đào căng thẳng, mang theo vẻ giận dữ, im lặng sát bên cạnh Tương Ly.
Tương Ly đến mặt Tống Thái Sơn và Hạ Tân, : “Đi thôi, xử lý Thạch Đại Hải .”
Ánh mắt Tống Thái Sơn đầy vẻ nghi hoặc.
Thấy ông cứ chằm chằm Tương Ly, Hạ Tân liền kéo tay ông, thì thầm: “Đội trưởng Tống, chuyện giao cho Quan chủ của chúng , ngài cứ yên tâm, tuyệt đối vấn đề gì.”
Nói thì dễ, nhưng Tống Thái Sơn vẫn yên lòng. Ông Tương Ly bản lĩnh thật sự, nếu đây cũng thể thấu chuyện của .
chuyện đó và chuyện mời Tưởng Hồng Đào đến bức cung, giống ?
Tống Thái Sơn trong lòng yên tâm.
Lúc , Tương Ly dẫn Tưởng Hồng Đào , dường như chẳng buồn để ý đến suy nghĩ của ông.
Tống Thái Sơn c.ắ.n răng, chỉ còn cách liều mạng theo, thần kinh căng như dây đàn, dẫn họ đến phòng thẩm vấn tạm giam Thạch Đại Hải.
Đến bên ngoài phòng thẩm vấn, Tương Ly chỉ bên trong, hỏi Tưởng Hồng Đào: “Ngươi xem, là ?”
Cảnh tượng , trong mắt Tống Thái Sơn, trông chẳng khác nào cô đang chuyện với khí.
Ông nhanh chóng quanh, may mà lúc ai gần đó, nếu chắc sẽ nghĩ Tương Ly điên mất.
Mặc dù… ông cũng cảm thấy cô điên thật.
“, chính là ! nhớ rõ khuôn mặt !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-242-lao-to-tong-khong-phai-nhan-chung.html.]
Tưởng Hồng Đào thấy kẻ thù, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, dù hóa thành tro, cũng nhận !
Vừa xác nhận hung thủ, gần như lao lên ngay.
Tương Ly giữ , chậc một tiếng: “Ấy , gấp gì chứ, chuyện khuấy động bầu khí một chút.”
Tưởng Hồng Đào ngơ ngác: “… Khuấy động?”
Tương Ly tươi, đầu Tống Thái Sơn, giọng nhẹ nhàng: “Đội trưởng Tống, đến để chỉ chứng tội phạm ? Vậy chắc thể cho chuyện với một lát chứ?”
Tống Thái Sơn cảm thấy dù hai cái đầu cũng đủ dùng.
Không sẽ để Tưởng Hồng Đào bức cung ?
Giờ đòi chỉ chứng?
Nếu chỉ chứng thì cần gì cả đống chuyện nãy giờ?
Ông bụng đầy thắc mắc, nhưng khuôn mặt tươi của Tương Ly, trong lòng thấy lo lắng, linh cảm chuyện chẳng lành.
Ông mím môi, do dự một lát : “Được , Quan chủ theo .”
Tương Ly khoanh tay, híp mắt bên cạnh Tống Thái Sơn, đồng thời hiệu cho Tưởng Hồng Đào cùng.
Trong mắt ngoài, cảnh giống như một cô gái ngây thơ hiểu chuyện, hồn nhiên theo chân cảnh sát phòng thẩm vấn, ý thức mức độ nghiêm trọng của nơi .
Tống Thái Sơn liếc cô một cái, trong lòng càng phiền muộn, động tác mở cửa cũng trở nên miễn cưỡng, như thể dồn hết dũng khí mới thể mở .
Khoảnh khắc cửa mở, ông lập tức lấy vẻ nghiêm nghị.
“Thạch Đại Hải, nhân chứng đến .”
Nghe tiếng mở cửa, Thạch Đại Hải ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất an.
Tuy nhiên, khi thấy bước chỉ là một cô gái trẻ từng gặp, khóe môi lập tức nhếch lên thành một nụ quỷ dị.
Anh dám chắc, cô gái tuyệt đối nhân chứng thật.