Tương Ly và Phó Thời Diên bước . Người phục vụ dẫn đường cho họ lúc nãy vẫn còn thắc mắc tại mấy đột nhiên ngoài.
Tuy , với sự chuyên nghiệp của , dám hỏi nhiều.
Thấy Phó Thời Diên và Tương Ly , lập tức dẫn đến phòng riêng đặt .
“Hạ Tân, cho , đây là phòng VIP đỉnh cấp đó, bình thường mở cửa cho khách ngoài . Nếu Tam ca hôm nay đến, thì chúng cũng chẳng .”
Ôn Tử Thư khoác vai Hạ Tân, vẻ em thiết, giọng đầy tự đắc.
“Hơn nữa, lẽ các , nơi ngày xưa từng là Phủ Quận Vương, diện tích lớn đến kinh ngạc. Hai năm mua, đến thương lượng giá cả, giá một trăm mười triệu mà Tam ca còn bán.”
Ôn Tử Thư quên thêm vài lời nịnh bợ.
“Tam ca thiếu chút tiền đó. Hơn nữa, căn nhà đặt ở đây chính là biểu tượng của phận, kẻ ngốc mới bán!”
Hạ Tân: “…”
Chỉ thấy Ôn Tử Thư càng , sắc mặt của Tương Ly càng tối sầm .
Hạ Tân thực sự quỳ xuống cầu xin Ôn Tử Thư.
Bạn hiền ... tám phần là hại ?
“Quan chủ chỗ nào khỏe ?” Phó Thời Diên bên cạnh Tương Ly, thấy khuôn mặt cô đen như đ.í.t nồi, liền quan tâm hỏi.
Tương Ly mà như : “Không .”
Phó Thời Diên dừng một giây, kéo chiếc ghế mặt : “Vậy xin mời .”
Lời còn dứt, thấy Tương Ly nhấc chân thẳng.
Cô đến chỗ xa nhất so với chiếc ghế kéo , xuống.
Phó Thời Diên: “…”
“Thôi nào, chúng ăn cơm , đói lắm !”
Hạ Tân thấy tình hình, lập tức ngắt lời Ôn Tử Thư, điên cuồng nháy mắt hiệu cho .
Ôn Tử Thư hiểu gì, còn sờ sờ mắt Hạ Tân: “Tiểu sư phụ, mắt khó chịu ?”
Hạ Tân: “…”
Trong phim truyền hình, chỉ cần nháy mắt là hiểu ngay.
Sao đến lượt , ai cũng chẳng hiểu gì thế ?
Hạ Tân mặt mày tê liệt, từ bỏ giãy giụa: “Thôi, chỗ .”
Nói , trực tiếp bỏ rơi Ôn Tử Thư mà chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-234-lao-to-tong-tren-mang-dau-long.html.]
Tương Ly ghế, mặt lạnh như băng, cả căn phòng dường như sắp cô đóng băng theo.
Lúc , Ôn Tử Thư mới nhận , hình như gì đó .
Thương Quân Tiêu thấy Tương Ly xuống, cũng định theo.
Tuy nhiên, kéo ghế , gáy một bàn tay định mệnh tóm lấy.
Phó Thời Diên kéo Thương Quân Tiêu , ung dung xuống bên cạnh Tương Ly, hề tỏ ngại ngùng.
Thương Quân Tiêu ấm ức, tức giận Phó Thời Diên.
Phó Thời Diên như thấy, chỉ bình thản về phía Tương Ly.
Tương Ly thèm liếc lấy một cái, chỉ tức tối dùng ngón tay chọc chọc khăn trải bàn mặt.
Thương Quân Tiêu dù giận cũng dám gì, chỉ đành đổi sang chỗ khác.
Hạ Tân thấy , dám thở mạnh, rón rén kéo ghế , định lặng lẽ xuống.
động đậy, Tương Ly xoẹt một cái liếc sang.
Hạ Tân lập tức cứng tại chỗ, như thể điểm huyệt.
“Này, Quan chủ…” Ôn Tử Thư thấy cảnh cũng trở nên căng thẳng, “Có chuyện gì ?”
Tương Ly khẽ mỉm : “Không gì.”
Cô về phía Phó Thời Diên, mỉm hỏi: “Căn nhà bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền?”
Phó Thời Diên rõ ý đồ câu hỏi của Tương Ly, ngẩng đầu Hạ Tân đang ở phía bên .
Hạ Tân mặt mày căng cứng, dám mở miệng.
Phó Thời Diên đành : “Hai năm quả thật trả giá một trăm mười triệu.”
“Một trăm mười triệu …” Khóe mắt Tương Ly khẽ giật, cô chậm rãi đầu Hạ Tân, mà như : “Cũng đắt nhỉ, ?”
Hạ Tân nặn một nụ méo xệch, “, đúng là hề rẻ…”
Tương Ly mỉm gật đầu.
Cổ Hạ Tân lạnh toát, trong đầu chỉ một suy nghĩ: Mệnh xong .
“Không, mấy ?” Thương Quân Tiêu đối diện Phó Thời Diên, thấy bầu khí kỳ lạ, nhịn hỏi.
Tương Ly liếc Hạ Tân một cái, hề hề : “Có vấn đề gì , vấn đề gì cả.”
Hạ Tân nhát gan cố gượng : “, đúng, vấn đề gì…”