Tương Ly hưng phấn chạy tới chạy lui, để ý đến nỗi khổ tâm của Hạ Tân.
Hai giờ , cô tiêu hết hơn mười mấy vạn tệ.
Nào là khóa cửa thông minh, bồn cầu thông minh, thùng rác thông minh...
Rất nhiều thứ ngay cả Hạ Tân cũng từng thấy, cô đều mua.
Thấy cô còn dạo tiếp, Hạ Tân nắm lấy tay cô, cầu xin với vẻ mặt khổ sở:
“Lão Tổ Tông, đừng, đừng mua nữa, cô đừng quên, chúng còn nợ ông Tào hơn sáu triệu tệ đấy! Sáu triệu tệ cơ mà!”
Cứ tiêu xài thế , đừng là trả nợ, e rằng tiền họ tay chẳng mấy chốc sẽ tiêu sạch.
Tương Ly , khựng : “Tiêu nhiều lắm ?”
Hạ Tân gần như thành tiếng: “Không nhiều , Lão Tổ Tông nghĩ ?”
Mua một đống đồ, hẹn giao hàng ngày mai, là món đồ đắt tiền!
Cậu thực sự nắm lấy vai Tương Ly mà hỏi, cô điên !
Tương Ly thấy vẻ mặt đau khổ, nhớ hình như quả thật mua nhiều thứ, liền “ồ” một tiếng:
“Thôi , mua nữa, , chúng lo việc chính .”
Hạ Tân vội vàng : “ đúng đúng, chúng mau lo việc chính… lo việc chính gì ạ?”
Cậu chút ngơ ngác, trong đầu là tiền khổng lồ chi .
Tương Ly liếc trắng mắt : “Ngốc, Vương Nghiêu gửi tin nhắn cho ?”
“...À đúng !”
Hạ Tân mới nhớ chuyện , vội vàng mở điện thoại xem. Vương Nghiêu quả thực gửi tin nhắn đến đó, một tiếng rưỡi .
Vương Nghiêu tìm chỗ ở tạm thời, bảo họ nhất định đến sớm, sợ hãi.
Hạ Tân nãy giờ mải thanh toán, hề chú ý đến tin nhắn , vội vàng trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-171-lao-to-tong-phai-lo-viec-chinh.html.]
“Được, chúng sẽ đến ngay.”
Nói xong, về phía Tương Ly, :
“Quan chủ, gửi địa chỉ , chúng thôi?”
Tương Ly “ừm” một tiếng: “Không vội, bộ từ từ qua, kịp mà.”
Hạ Tân địa chỉ, trùng hợp , đó chính là khách sạn gần đây.
Chắc là Vương Nghiêu cố tình chọn chỗ đó, sợ xa quá họ kịp đến cứu mạng?
Hạ Tân lẩm bẩm trong lòng, cùng Tương Ly thong thả về phía đích.
Cùng lúc đó, Vương Nghiêu nhận tin nhắn của Hạ Tân, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy Hạ Tân mãi trả lời, còn đang nghĩ đối phương thấy tin nhắn của , đang định gửi thêm một tin nữa.
Bây giờ, cuối cùng cũng thể yên tâm.
Vương Nghiêu đặt điện thoại xuống, định tắm, chạy cả ngày đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, điện thoại đặt xuống vang lên.
Vương Nghiêu cầm lên xem, là cuộc gọi từ , Tạ Diễm Phương.
Vương Nghiêu bắt máy: “Alo, —”
“Con trai, con đang ở thế? Sao và bố con về thấy con?” Tạ Diễm Phương và chồng du lịch về, tạo bất ngờ cho Vương Nghiêu nên thông báo .
Ai ngờ mở cửa, trong nhà ai.
Vương Nghiêu xoa trán: “Mẹ, con với , gần đây con chơi bên ngoài, tạm thời về.”
“Sao về?” Tạ Diễm Phương vội vàng : “Nếu chuyện gì đặc biệt, con trai, con mau về ngay . Mẹ và bố con vội vã về là vì chuyện hôn nhân của con! Dì Triệu con giới thiệu cho con một cô gái, khá , hai đứa mau về gặp mặt . Mẹ đoán chắc chắn sẽ thành, lá bùa chiêu đào hoa tuyệt đối sai !”
Vừa đến lá bùa chiêu đào hoa, Vương Nghiêu bất lực bực bội:
“Mẹ, lá bùa đó vô dụng! Nó căn bản chiêu đào hoa, mà là lá bùa hại c.h.ế.t con! Mẹ , thời gian con trải qua những gì, còn nữa!”