Tiếp xúc với ánh mắt của Vương Tân Quân, Hạ Tân gượng. Cậu nghĩ lẽ điềm báo gì, mà là…
Hạ Tân lặng lẽ tượng vàng của Tổ Sư Gia, sang Tương Ly.
Tương Ly “chậc” một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn hương: “Được ông già, là của , quên đổi trầm hương thượng hạng cho ông. Lát nữa ngoài sẽ mua về đổi, đừng dọa con cháu.”
Vương Nghiêu: “…”
Anh ngơ ngác Tương Ly, càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Vừa dứt lời, Tương Ly nháy mắt với Hạ Tân: “Lấy thêm ba nén hương nữa.”
Hạ Tân vội vàng lấy ba nén hương, thắp lên đưa cho Vương Nghiêu.
Vương Nghiêu tuy đây từng tiếp xúc với những chuyện , nhưng cũng hương gãy là điềm .
Anh sợ đó là dấu hiệu xui xẻo gì đó.
Nhìn ba nén hương trong tay Hạ Tân, lo lắng, sợ lát nữa ba nén hương gãy.
Hạ Tân nhận đang lo lắng, liền nhỏ: “Sẽ , Vương, cứ dùng bình thường, yên tâm , chắc chắn .”
Vương Nghiêu nửa tin nửa ngờ nhận lấy, căng cứng, cúi lạy ba cái một cách nghiêm túc.
Lần , hương gãy.
Anh vững vàng cắm ba nén hương lư hương.
Nhìn làn khói trắng bay lượn, mắt Vương Nghiêu mở to, chút ngạc nhiên.
Không ngờ dọa một chút mà tác dụng thật.
Chẳng lẽ Kiêu Dương Quan , từ Tổ Sư Gia đến con cháu, đều theo lối mòn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-166-lao-to-tong-khac-biet.html.]
“Được , chúng ngoài thôi.”
Vương Nghiêu còn đang suy nghĩ, Tương Ly bước ngoài .
Hạ Tân vội vàng xin Vương Tân Quân và Vương Nghiêu: “Xin chú Vương, Vương, Quan chủ hôm nay ăn trưa, cháu ăn với Quan chủ . Có việc gì chúng .”
Vương Nghiêu và Vương Tân Quân gật đầu, theo họ khỏi Kiêu Dương Quan.
Khi Hạ Tân khóa cổng, Tương Ly Vương Tân Quân đang chuẩn bắt xe bên cạnh, hỏi: “À, con gái ông bây giờ thế nào ?”
Hạ Tân , cũng theo.
Vương Tân Quân ngẩng đầu khỏi điện thoại, : “Không , Quan chủ. Tử Hân nhà bây giờ . Sáng nay và con bé từ thành phố H về, nhưng con bé còn yếu lắm, để con bé ở nhà nghỉ ngơi . Đợi con bé khỏe hơn, sẽ đưa nó đến thắp hương tạ ơn Tổ Sư Gia và thêm tiền dầu đèn.”
Tương Ly giọng nhàn nhạt: “Tiền dầu đèn quan trọng, đến thắp một nén hương cho Tổ Sư Gia là . Nếu ông phù hộ các chẳng uổng công ?”
Vương Tân Quân việc con gái ông cứu liên quan gì đến Tổ Sư Gia, nhưng nghĩ đây là Kiêu Dương Quan, ông vẫn gật đầu: “Vâng, Quan chủ, cô yên tâm, đợi Tử Hân khỏe hơn, sẽ đưa con bé đến.”
Tương Ly khẽ gật đầu.
“Chú Vương, chú nên quan tâm Tử Hân nhiều hơn dạo .” Hạ Tân khóa cửa xong, lo lắng bước đến. “Vừa xảy chuyện như , Tử Hân chắc chắn buồn, con bé khó chấp nhận . Chú nên ở bên con bé nhiều hơn, nếu con bé buồn bã, chú thể đưa nó đến Kiêu Dương Quan chúng cháu chơi, tĩnh tâm một chút, tránh để con bé ở nhà suy nghĩ lung tung.”
Vương Tân Quân liên tục gật đầu, : “Ừ, cũng nghĩ . À, đúng , hôm nay đến thực là với Tiểu Tân, tiệm net gần đây ý định mở cửa , thời gian ở bên Tử Hân, đợi một thời gian nữa tính .”
Hạ Tân : “Đó là điều nên , chú Vương. Chú cứ bận việc của chú, cần lo cho cháu. Cháu bây giờ theo Quan chủ học tập cũng .”
Vương Tân Quân Tương Ly, tuy Quan chủ thường ngày lạnh lùng, nhưng là bản lĩnh thật sự. Hạ Tân theo cô học tập chắc chắn chỉ lợi chứ hại.
Ông gật đầu, còn lo lắng gì nữa.
Mấy đó chia tay ở cổng Kiêu Dương Quan.