Thấy , Phó Thời Diên cũng gì.
Đoạn Kiếm Xuyên và Ôn Tử Thư vây quanh .
Đoạn Kiếm Xuyên nhỏ: “Tam ca, gì ?”
“Tam ca, chắc chắn là ai âm thầm tay đúng ?” Ôn Tử Thư gấp gáp hỏi.
Vẻ mặt Phó Thời Diên lúc nãy, rõ ràng là điều gì đó.
Phó Thời Diên .
“ , Phó tổng, mấy cứ trò chuyện , dạo chỗ khác một chút.”
Tương Ly lúc đột nhiên mở lời: “Biết chỗ khác còn thứ gì đó.”
Nói xong, cô thẳng.
Đoạn Kiếm Xuyên , Tương Ly là đang nhường gian cho họ.
Chắc cô cho rằng Phó Thời Diên mặt cô.
Đoạn Kiếm Xuyên cảm thấy, Phó Thời Diên , vì Tương Ly ở đây.
“Tam ca, rốt cuộc nghĩ gì ?” Ôn Tử Thư để ý đến Tương Ly, chút sốt ruột hỏi.
“Không gì.” Phó Thời Diên mặt đổi sắc, như thể chuyện liên quan gì đến , ung dung bình thản.
Ôn Tử Thư gấp đến mức xoay vòng: “Không , Tam ca, chắc chắn gì đó. Rốt cuộc là ai tay? Thủ đoạn độc ác như cũng dám , Tam ca, cho , giúp xử lý !”
Phó Thời Diên thản nhiên : “Chuyện , cần quản.”
Đoạn Kiếm Xuyên nhíu mày thật chặt: “Tam ca.”
Phó Thời Diên liếc một cái: “Không cần quản.”
Ôn Tử Thư gấp đến giậm chân: “Tại cho chúng quản chứ? Tam ca, rốt cuộc là tình hình gì?”
“Đã cần quản, thì ngươi đừng hỏi nữa.”
Đoạn Kiếm Xuyên lắc đầu với Ôn Tử Thư.
Ôn Tử Thư cau mày, lòng nóng như lửa đốt, hiểu chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-146-loi-chat-van-cua-lao-to-tong.html.]
Phó Thời Diên mở lời nữa, như thể gì cả.
Ôn Tử Thư sốt ruột đến mức sắp phát điên, mấy định mở miệng truy hỏi.
Đoạn Kiếm Xuyên lén nắm lấy cánh tay , lắc đầu hiệu.
Ôn Tử Thư gãi tai gãi đầu, Phó Thời Diên, ghé sát Đoạn Kiếm Xuyên, cực nhỏ: “Hai rốt cuộc ý gì?”
“Không gì.” Đoạn Kiếm Xuyên nhỏ: “Tam ca cần quản thì cần quản. Tam ca chắc chắn cách xử lý.”
Ôn Tử Thư nghẹn lời: “Hai đều , đang ám hiệu với ? Tại thể thẳng cho ?”
Đoạn Kiếm Xuyên cạn lời: “ , nhưng Tam ca như chắc chắn nguyên nhân. Nghe lời , sai .”
Ôn Tử Thư tức đến nên lời.
Đoạn Kiếm Xuyên đúng. Phó Thời Diên từ nhỏ đến lớn đều chủ kiến hơn họ. Họ xưa nay quản Phó Thời Diên, cũng thấu Tam ca đang nghĩ gì.
Lúc , ngoài lời Tam ca, họ còn thể gì?
Tương Ly dạo bên ngoài một vòng, hơn mười phút thì .
Phó Thời Diên mặt mày như thường, hỏi: “Quan chủ tra gì?”
“Phía một con đường nhỏ, đường chính, cỏ cây đều dẫm bẹp. Hẳn là từ đó lên, nhưng ngoài thì còn gì nữa.” Tương Ly : “Giải quyết xong chuyện ở đây thì cần lo lắng nữa.”
Phó Thời Diên gật đầu: “Cảm ơn Quan chủ, vất vả .”
Tương Ly mà .
Mấy đợi trong núi hai tiếng đồng hồ, Hạ Tân mới .
Cậu ôm một con gà trống lớn trong lòng, thở hổn hển: “Lão Tổ Tông, thứ cần cháu mua về !”
Tương Ly con gà trống đang nhảy nhót trong lòng , khẽ : “Thứ cần là gà trống ?”
“Cái đó…” Hạ Tân gượng: “Trên thị trường bán trực tiếp m.á.u gà trống, cháu chỉ thể mua một con gà về thôi…”
Xem , thời hiện đại cũng cái gì cũng dùng .
Tương Ly bĩu môi, nhận lấy con gà trống: “Được , thì tạm chấp nhận .”