Đại Khuê Tú Xuyên Qua Làm Ruộng Nuôi Con - Chương 540

Cập nhật lúc: 2025-08-17 23:09:31
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Kiến Quân trở về, việc trong nhà đương nhiên giao cho xử lý, ông Trương đưa hết sổ sách cho , ông dự định dẫn Quý Phúc đến thị trấn chuyên tâm học tập.

"Ở nhà thêm vài ngày ." Tô Đan Hồng .

nhiều thời gian ở chung với con trai lớn của .

"Ừm, ở vài ngày ." Quý Phúc cũng gật đầu .

Ông Trương cũng ý kiến, ở thêm vài ngày thì ở vài ngày , thả lỏng thư giãn một chút, trở về thị trấn, học tập .

Hai vợ chồng ngoại trừ mang theo chút đặc sản Dương Châu trở về, những thứ khác thì , hơn nữa cũng gì dễ lấy về, ở nhà cũng thiếu những đồ ăn .

Ngược Tường Tường bắt đầu khoe khoang với chị, khoe khoang bên ngoài bao nhiêu thứ mới lạ mắt, còn những nhiều nơi tuyệt cỡ nào vân vân.

Thật thằng bé ngoại trừ mấy ngày du lịch là sức hứng thú, những lúc khác đều , còn lải nhải vui bằng ở nhà.

ngay khi trở , nó bắt đầu khoe khoang.

Có điều Quý Kiến Quân cũng dẫn hai con các cô chơi chung quanh, ít nơi quanh đó, thời gian cô mới một bên đó học đàn, còn hai cha con bọn họ chơi, buổi sáng ngoài buổi tối mới trở về, da đen ít.

Đi ngoài hơn một tháng, thời gian cũng khá là dài, hơn nữa cô coi như là bái sư học nghệ, trở về đánh đàn cổ cũng sẽ thầy dạy mà vẫn đánh đàn nữa, cứ như thế cô về, điều thuận tay còn mang theo ít nhạc phổ trở về.

Ngược nữ giảng viên dạy cô đánh đàn chút tiếc nuối, bởi vì Tô Đan Hồng là tử thiên phú nhất về đàn cổ mà từ khi sinh đến giờ cô gặp.

Vừa mới mới dạy mười ngày, cô thể tự đàn , hơn nữa đàn tiết tấu, nếu đào tạo bài bản, tương lai thể kế thừa tài nghệ chơi đàn cổ.

Chỉ là đáng tiếc, chỉ mới một thời gian rời .

Có điều cô với Tô Đan Hồng nếu tới Dương Châu, hãy tìm cô , cô dạy miễn cho cô.

Lần học đàn là mất phí, hơn nữa Tô Đan Hồng đưa cho năm trăm, đây là một khoản tiền ít, nhưng nữ giảng viên dạy nghiêm túc, ít nhất Tô Đan Hồng là trong nghề cảm thấy cô đem hết những gì , dạy cho cô mà giấu diếm bất cứ điều gì.

Chỉ là trong quá trình kế thừa văn hóa ít mất mát, những gì nữ giảng viên vẫn đủ diện, bằng kiếp Tô Đan Hồng học.

bây giờ trải qua một như , Tô Đan Hồng xem như thể danh chính ngôn thuận bắt đầu đánh đàn tiêu khiển, nếu du lịch phát triển, nếu cô hứng thú, cũng thể tùy hứng đàn cho bọn họ một bài, coi như là hoan nghênh khách du lịch đến.

Có điều buổi tối trở về, khi ăn cơm tối, Tô Đan Hồng liền ôm đàn cổ luyện tập đánh đàn.

Lúc mới bắt đầu vẫn chút xa lạ, khi khúc đầu tiên kết thúc, cô bắt đầu chơi khúc thứ hai: "Bài nhạc em còn thuộc lắm, bài em thuộc, chắc là sẽ đánh tương đối .”

Sau đó cô gảy dây đàn, bắt đầu chơi nhạc cổ điển.

Bài hát thành công thu hút sự chú ý của .

Thật bài đầu tiên tuy rằng chơi chút , nhưng với những ngoài nghề mà , thể đánh đàn thành khúc nhạc giai điệu cũng giỏi , coi như lợi hại, hơn nữa tuy rằng liền mạch cho lắm, nhưng cũng dễ .

Lại nghĩ tới, khúc nhạc cô đàn tuyệt vời như .

Tiếng đàn vô cùng tự nhiên như hòa từng khúc nhạc, đàn cực kỳ .

“Hay !” Ngay cả ông Trương, cũng liên tiếp hai chữ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-540.html.]

"Đan Hồng , con... con học ở Dương Châu về đấy ?" Ngày mai Tô mới trở về, hôm nay ở nhà, nhưng bà ngờ rằng con gái của bà cho bà một bất ngờ lớn như !

Biết thêu đành, nhưng nghĩ tới, ngay cả đàn cổ cũng thể chơi, hơn nữa còn chơi đàn như !

ăn học nhiều, thể nào xuất khẩu thành thơ, nhưng chơi đàn .

"Là Dương Châu học, cũng bỏ công bỏ sức học." Tô Đan Hồng , còn bảo Tường Tường giúp cô chứng: "Tường Tường cũng , con và nữ giảng viên đó học tập cố gắng. ”

" , cháu chơi với hai cha con cháu, tự học đánh đàn, nữ giảng viên còn tiếc thể giữ cháu ở đó một thời gian nữa, còn dạy cháu miễn phí." Tường Tường quả nhiên mạnh mẽ, cũng chút kiêu ngạo .

Có một tuyệt vời như , nó cảm thấy hạnh phúc!

"Giỏi như ?" Mẹ Tô vô cùng vui vẻ, .

" , nữ giảng viên khen cháu, cháu thiên phú khác biệt, trời sinh nên học đánh đàn, là một viên ngọc quý, vùi lấp ở nới nghèo khó, còn bảo cháu rảnh rỗi, hãy thường xuyên qua bên đó." Tường Tường .

"Không khoa Trương như nó ." Tô Đan Hồng khiêm tốn đúng lúc.

"Sao chứ, là nữ giảng viên đó khen, điều con kiêu ngạo, nữ giảng viên cho những quyển nhạc phổ , học tập cho ?" Tường Tường hôn .

"Biết ." Tô Đan Hồng khoát tay áo, vẻ mặt sai khiến.

"Cũng là đứa con trai ưu tú như con, mới thể ưu tú như ." Tường Tường .

Yên Nhi liền nở nụ : "Tường Tường em ngược , em là con của bác gái ba, bác gái ba ưu tú như nên mới một đứa con trai ưu tú như em. ”

“Em ngược, em từ khi sinh em nên mới thông minh như !” Tường Tường .

Mọi đều nở nụ , Tô Đan Hồng như , cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ đánh đàn coi như là để thấy, về , thể phát huy hết khả năng chơi đàn .

Cũng cần để cây đàn cổ mà Kiến Quân mua cho cô phủ bụi nữa.

Đàn cổ là lúc Quý Kiến Quân mua về từ thành phố Đại Học, quý giá, chất lượng cũng cực , cũng lúc Quý Kiến Quân tốn bao nhiêu tiền mới mua , nhưng nhiều năm như cô cũng từng đàn nó.

Mẹ Tô cũng vui vẻ như cô, con gái ưu tú, điều chứng tỏ như bà dạy dỗ .

Buổi tối lúc ngủ, Quý Kiến Quân hỏi: "Có vui ? ”

Tô Đan Hồng nhướng mày : "Đương nhiên là vui , em thể đánh đàn !”

Kiến Quân nhà cô trong lòng hiểu rõ, nên cũng quấy rầy cô học đàn, tự đưa theo con trai nơi khác chơi.

Có điều hỏi gì cả, để cho cô tâm ý học, cô đương nhiên cũng cảm động tấm lòng của đàn ông .

"Vui , thì nên đền bù cho một chút nhé, thời gian em mơ cũng là mơ đang học đàn đấy." Quý Kiến Quân .

Tô Đan Hồng cảm thấy chút xin , ngẫm ngoài cũng gần gũi với , cô còn bận học đàn, còn thêm thằng bé Tường Tường ở đó nữa, sợ chút động tĩnh gì đánh thức nó, khung cảnh như thật cho trẻ con.

Vì thế cô mủi lòng, ngày hôm dậy nổi, ngủ đến gần trưa mới dậy, dù tối hôm qua cô cũng giày vò liên tục ba .

Quý Kiến Quân thỏa mãn dậy từ sáng sớm, hơn nữa còn với bên ngoài thời gian nhiều mệt mỏi, vất vả cho vợ , nên để cho cô ngủ nhiều thêm một chút...

Loading...