Có điều trong thời gian ngắn, nhất định thể , bởi vì bây giờ Hiểu Trân còn nhỏ, cũng chỉ mới mười sáu tuổi.
Chỉ là cuối cùng tư tưởng và nhận thức giống , Vân Lệ Lệ cũng hiểu , dù cô cũng qua nhiều với hai chị dâu , mặc kệ chuyện của hai đó.
Cô và Tô Đan Hồng qua với tương đối , hơn nữa tư tưởng nhận thức của hai cũng khá giống .
Hai vợ chồng chuyện vui vẻ, Quý đang xem ti vi, thấy cũng xen : "Nhân Nhân bây giờ , nhưng đừng để nó dạy hư, bằng cũng khó .”
Một câu , bầu khí vốn nhưng đó liền biến mất, Quý Kiến Văn thậm chí còn lười phản bác , dậy trở về phòng sách.
Mẹ Quý thấy rõ con trai mất hứng, với con dâu: "Mẹ cũng là sự thật, Kiến Văn như là chứ? Sao trưng bộ mặt đó với ?”
"Không gì, xem ti vi ." Vân Lệ Lệ cũng dậy, cô cũng lười chuyện với chồng cô .
Kỳ nghỉ hè ngày hôm nay chút oi bức, hơn nữa mưa tương đối nhiều, hai cơn mưa, cơn mưa trời nắng lên, thời tiết càng nóng hơn.
Gần đây đậu xanh mới thu hoạch chào đón, việc buôn bán , ông Trương từ trong chỗ đậu xanh thu hoạch múc năm cân, phần còn liền bảo Quý Kiến Nghiệp mang cửa hàng.
"Con ăn một chút bánh đậu xanh ." Tề Tề uống canh đậu xanh đường phèn, bùi ngùi .
Tuy rằng bây giờ bữa ăn trong nhà cũng thiếu, nhưng lúc nó ở nhà, các loại đồ ăn nhẹ đều thiếu, ngày nào cũng , ăn lúc nào cũng .
Có điều hiện giờ nó cùng cha nó dẫn theo em trai du lịch, nên còn ăn thoải mái như .
"Có ăn là , em còn ăn đồ ăn vặt ." Yên Nhi .
"Em cũng ăn." Viện Viện cũng .
"Viện Viện em cũng ăn , , ngày mai lên thị trấn mua, cửa hàng bánh ngọt ở đó chị thấy bán nhiều loại đồ ăn vặt." Yên Nhi .
"Bỏ , cửa hàng bánh ngọt thị trấn em từng ăn , hương vị bình thường." Tề Tề xua tay .
"Không ngon bằng mợ ba ." Viện Viện Cũng gật đầu .
"Vậy hai em ?" Yên Nhi .
Tất cả đều lắc đầu, Yên Nhi : "Vậy chờ Bác gái ba trở về . ”
"Mẹ em cũng , gửi về nhiều chăn như gì chứ, đồ ăn thì gửi về chút nào." Tề Tề thầm.
"Chăn là chăn tơ tằm đấy, là đồ hiếm , hơn chăn bông nhiều." Yên Nhi .
Quý Kiến Quân gửi bưu điện chăn tơ tằm về, nhiều cái, xuân hạ thu dùng đều , cho dù là mùa đông cũng , mùa đông chăn tơ tằm cũng đủ dùng, nhưng loại chăn tơ tằm , chỉ cần bảo quản thì thể dùng lâu.
Cho nên mua nhiều một chút về để dành cũng vấn đề gì.
Bởi vì lâu lâu mới một như , mua nhiều sẽ rẻ hơn nhiều.
Cho nên ngay cả mùa đông, cũng nhập thêm một lô hàng mới về, bây giờ tất cả lô hàng đó đều đặt ở tầng hai, mấy ngày ông Trương cất trong tủ, trong tủ đủ chỗ đặt, liền đặt ở bên cạnh tủ, về phần sắp xếp như thế nào, tặng ai gì đó, chờ hai vợ chồng bọn họ trở về tự sắp xếp.
"Cậu ba và mợ ba khi nào về?" Viện Viện hỏi.
"Không nữa, em Tường Tường , em hình như say mê đàn cổ bên Dương Châu, nên đang học đàn với khác." Tề Tề .
"Mợ ba đang học đàn cổ ?" Viện Viện kinh ngạc .
“Em Tường Tường ?” Yên Nhi cũng .
" , em em học giỏi, dạy đàn khen em nhiều, chắc là nhanh sẽ về." Tề Tề .
"Nếu còn về thì sẽ ăn nho mất." Viện Viện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-538.html.]
"Chắc chắn là ăn, nho cũng hái sắp xong ." Tề Tề .
"Em uống sắp xong ?" Yên Nhi hỏi.
"Em , để em đưa qua đó." Tề Tề tự động dậy , đó liền phòng bếp bưng canh đậu xanh Yên Nhi nấu xong, bọn họ uống xong, mới đưa lên núi.
Tề Tề liền đưa đồ lên núi, lúc về còn mang theo một giỏ trái cây về nhà.
"Ôi, chị thật hâm mộ em Tề Tề, thật hạnh phúc." Yên Nhi một chút cũng khách khí, bảo Viện Viện rửa hoa quả.
"Hâm mộ em cái gì, em gì cả." Tề Tề , nó ôm cây đàn guitar của nó , cầm radio phát bài hát nhạc pop.
Viện Viện thì rửa trái cây , đó ba cùng ăn.
Vừa ăn canh đậu xanh bây giờ bắt đầu ăn trái cây, cả ngày miệng chóp chép ăn ngừng.
Chiều tối, ông Trương dẫn Quý Phúc xuống núi, Yên Nhi nấu xong cơm, cô bé xào rau, cô bé chỉ nấu cháo nấu cơm nấu cháo đậu xanh.
Việc để Quý Phúc tay, ông Trương chỉ cần chờ ăn là .
Quý Phúc phòng bếp bận rộn, mấy đứa nhỏ ở bên ngoài chờ ăn.
Món ăn Quý Phúc cũng khá ngon, bé thậm chí còn cần ông Trương chỉ bảo, một đĩa trứng xào ớt xanh, một bát cá hầm tương, còn một nồi sườn hầm khoai tây, cuối cùng là một nồi canh tôm bắp cải tím.
Vốn chỗ của bọn họ thích uống canh, nhưng của bọn họ là Tô Đan Hồng, cô nuôi dạy, bây giờ mỗi bữa cơm thể thiếu một nồi canh.
"Tề Tề, gọi bà ngoại tới ăn cơm." Quý Phúc sắp nấu xong, hô lên.
"Bà ngoại tới bảo tối nay tới ăn, bà ngoại đến nhà bà Dương ăn cơm." Tề Tề liền .
Quý Phúc gật gật đầu, nhanh đồ ăn chuẩn xong liền bưng , đó bé múc một đĩa sườn hầm khoai tây, bảo Tề Tề đưa sang nhà bên cạnh.
Tề Tề nhanh đưa qua, đó trở về bắt đầu ăn cơm.
Yên Nhi tính còn lớn hơn hai tuổi so với Quý Phúc, nhưng tài nghệ nấu ăn như Quý Phúc.
"Nhân Nhân, tay nghề của em bây giờ càng ngày càng đấy." Yên Nhi ăn một miếng thịt cá, .
"Bình thường." Quý Phúc vẫn tương đối khiêm tốn, khóe miệng khẽ nhếch lên .
"Ôi, bây giờ khiến khác yêu thích như , lớn lên, sẽ thu ong hút bướm ." Yên Nhi .
“Thu ong hút bướm là gì ạ?” Viện Viện hiếu kỳ .
“Ý của câu thu ong hút bướm là hấp dẫn thu hút bướm và ong mật!” Tề Tề tiếp lời, .
"Như ." Viện Viện nửa hiểu nửa gật đầu .
Quý Phúc : "Ăn cơm .”
Ông Trương xen cuộc đối thoại của bọn nhỏ, ăn cơm xong, Tề Tề và Yên Nhi phụ trách thu dọn bát đũa, Viện Viện xem ti vi, còn Nhân Nhân thì tới nhà bên cạnh.
Thím Dương bác cả Dương, còn Tô đang ăn một nửa, thấy bé đến liền gọi bé cùng ăn.
"Cháu ăn ." Quý Phúc khi chào hỏi xong, lúc mới , nhưng nó cũng uống một chén canh trứng cà chua, nên liền xuống.
Mẹ Tô hỏi cháu ngoại: "Món sườn hầm khoai tây là Nhân Nhân ?”
"Vâng." Quý Phúc gật đầu.
"Thím mà, tay nghề kém gì so với cháu, thế đầu bếp ." Thím Dương tiếp lời, .