Đại Khuê Tú Xuyên Qua Làm Ruộng Nuôi Con - Chương 536
Cập nhật lúc: 2025-08-17 23:09:26
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Những con hồ ly tinh , thấy đàn ông liền nhào lên!” Quý Vân Vân , sắc mặt lập tức đen xuống, cắn răng .
Từ khi cô đến đây, thì chắc chắn là xử lý những phụ nữ đó của Lý Thiên Thắng, khi cô còn ở bên Quách Đống Lương thì thôi, bây giờ cô đến, há đường cho bọn họ sống chứ ?
Cô cũng xử lý ít, nhưng căn bản ngăn Lý Thiên Thắng quá ưu tú, những phụ nữ hổ đó luôn dựa dẫm bên , thật sự chọc tức cô !
“Cô đừng so đo những chuyện náy, thấy, nhà họ Lý bên bây giờ chỉ Tiểu Võ là cháu chắt, nếu cô thể nhân lúc còn sớm sinh thêm một cháu chắt, thì cũng cần lo lắng.” Đôi mắt Chu Chí chợt lóe, .
“Được , việc .” Quý Vân Vân ném 200 đồng tiền cho , tống cổ .
Chu Chí liền cầm tiền chạy lấy , khi ngoài, mới từ trong túi móc mặt một hộp thuốc khác, mở hộp thuốc lấy thuốc từ bên trong , mặt mang theo trào phúng, trực tiếp ném .
Đây mới là những thuốc đó, còn về những thuốc mà Quý Vân Vân ăn đó, đều là thuốc tránh thai, còn mang thai ư? Nghĩ đều đừng nghĩ, bây giờ chỉ một con trai hung hăng ngang ngược như thế, nếu để cô sinh một đứa, thì còn sẽ dùng đến ?
Lại , ông Quách cũng bảo xuống tay, bây giờ như cũng coi như thành mệnh lệnh của ông .
Sau khi Chu Chí rời , Quý Vân Vân liền uống thuốc , đêm nay Lý Thiên Thắng tới, cô khẳng định giữ , nhưng chính căn bản cơ hội mang thai.
Thuốc , cô ăn khá lâu …
Lý Thiên Thắng quả nhiên tới, một đêm phong lưu đương nhiên chơi, sáng sớm hôm mới , còn về Quý Vân Vân, thì cố gắng lực mang thai.
Lại tiếp Lý Thiên Thắng đối với cô cũng tệ, thậm chí thể , trong những phụ nữ của , đãi ngộ như của cô là đầu tiên, cũng là duy nhất.
Cho cô căn nhà để sống, mỗi tháng cho cô 3000 đồng tiền phí sinh hoạt, một tháng, thể đến ít nhất nửa tháng, hơn nữa bao giờ bảo cô tránh thai, theo cô , những phụ nữ khác khi ở bên Lý Thiên Thắng, thì đều uống thuốc tránh thai, như nhiều năm như đến giờ mặc dù ở bên ngoài chọc ít nợ phong lưu, nhưng cũng nửa đứa con riêng.
Duy nhất chỉ Quý Vân Vân.
Mẹ Quý hôm nay gọi điện thoại đến, Quý Vân Vân tới nhận điện thoại là bà , liền : “Mẹ gọi điện thoại đến ?”
“Mẹ nhàn rỗi việc gì, gọi điện thoại tâm sự với con.” Mẹ Quý ở đầu dây bên : “Vân Vân , ngày hôm qua quên hỏi, khi nào con thời gian, thì cũng đến thăm một chút, lâu gặp con .”
“Bây giờ con bận, chờ con thời gian con sẽ đến thăm .” Quý Vân Vân , cũng nhẹ giọng, .
Bây giờ thể nhớ thương cô , thế giới cũng chỉ còn cô thôi.
“Ừm, khi nào thời gian thì đến, mua đồ ăn, quấy rầy con nữa.” Mẹ Quý .
“Vâng.” Quý Vân Vân trả lời một tiếng.
Bên Quý tắt điện thoại xong, lúc mới về phía Vân Đại Hải, : “Đại Hải , thím với cháu, Vân Vân bây giờ căn bản rảnh, cháu còn tin.”
Vân Đại Hải vẻ mặt mất mát, : “Thím mới cho cháu hai câu với Vân Vân?”
“Cháu gì chứ, Vân Vân nếu đến thăm thím, thím sẽ mang nó thăm Hạo Hạo, nếu là thím lời của cháu mà gọi điện thoại cho nó, thì nó còn thể đến ?” Mẹ Quý .
Hôm qua mới cùng con gái chuyện thông qua điện thoại, hôm nay bà sẽ gọi nữa, nhưng Vân Đại Hải đến tìm bà , để Vân Vân đến thăm Hạo Hạo, Hạo Hạo nhớ rõ cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-536.html.]
Mẹ Quý cũng cảm thấy con gái nếu thời gian thì cũng nên đến thăm một chút, cho dù Vân Đại Hải tiền, sẽ ở cùng , nhưng Hạo Hạo là con ruột của cô .
Cho nên bà mới gọi cuộc điện thoại .
“Vân Vân bây giờ cùng ông chủ tiền , cần hai cha con chúng cháu nữa ?” Vân Đại Hải hỏi.
“Sao thể như chứ? Nếu cần hai cha con các cháu, thì Vân Vân cũng sẽ bảo thím giúp trông Hạo Hạo, nó bây giờ như cũng cách khác, lúc khi ở cùng ông Quách, từng bạc đãi Hạo Hạo và cháu ? Như bây giờ Vân Vân nó cũng , Hạo Hạo là con ruột của nó, nó thương chứ?” Mẹ Quý vội vàng .
“Nếu là thương Hạo Hạo, thì Vân Vân đến thăm nó chứ, cháu tin cô thực sự bận rộn như .” Vân Đại Hải .
“Ai nha, cháu cũng thông cảm cho Vân Vân, Vân Vân cũng chỉ một đứa con trai là Hạo Hạo, nó còn Tiểu Võ nữa, cháu bảo nó bây giờ?” Mẹ Quý .
Vân Đại Hải chuyện, con trai của khác thể so sánh với con của chứ?
Kỳ thật cũng , bởi vì tiền, cho nên Vân Vân mới theo , mới theo những ông chủ tiền .
“Được , cháu nhanh trở về , Hạo Hạo còn nhỏ, một ở trong nhà .” Mẹ Quý .
Kỳ thật bà cũng chỉ là đang tìm lấy cớ mà thôi, đối với con gái nhà nghĩ như thế nào, bà thật sự là rõ ràng lắm, nhưng cũng trấn an Vân Đại Hải.
Lại trong việc con gái bà cũng đúng, Hạo Hạo ôm trở về lâu như , đó còn , hiện giờ nó cũng quên mất.
Con còn nhỏ, cô dù cũng đến đây thăm nhiều hơn, nếu còn sẽ với cô ?
Mẹ Quý mua đồ ăn xong liền trở về, chỉ là chút thở dài mà thôi, Quý Kiến Văn bây giờ mở một lớp học bổ túc, Vân Lệ Lệ mở cửa hàng, đều đến giữa trưa mới trở về, Yên Nhi về quê, bây giờ trong nhà cũng chỉ một bà .
Lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quý liền mở cửa, là hai cha con Vân Đại Hải.
“Bà ngoại!” Nhìn thấy Quý, Hạo Hạo rõ ràng vui, vui sướng hô thanh.
“Ai, ngoan.” Mẹ Quý tuy rằng chút tức giận, Vân Đại Hải còn đến đây, nhưng thấy cháu ngoại như , bà cũng mềm lòng.
“Thím, Hạo Hạo thật sự nhớ thím, nên cháu dẫn nó đến đây, thím yên tâm, chờ 10 giờ rưỡi cháu sẽ dẫn nó .” Vân Đại Hải .
“Kiến Văn và Lệ Lệ đến 11 giờ rưỡi mới trở về.” Mẹ Quý cũng mềm lòng, .
Quý Kiến Văn 11 giờ sẽ tan học, nhưng đều sẽ vòng qua cửa hàng của Vân Lệ Lệ, đó hai mới cùng trở về.
Cháu ngoại đến, Quý mẫu liền hấp bánh trứng gà ăn, đương nhiên cũng một bát cho Vân Đại Hải, còn : “Cháu đến mới cũng một tiếng, thím cũng dễ nấu canh , cháu và Hạo Hạo cũng thể uống một chút.”
“Không việc gì, đợi lát nữa chúng cháu trở về là .” Vân Đại Hải , : “Thím, cháu cũng việc, cháu thường xuyên Hạo Hạo đến đây chơi với thím, nhưng thím yên tâm, cháu và Hạo Hạo nhanh sẽ , sẽ ở lâu, sẽ đụng Kiến Văn như , bây giờ Vân Vân trở , cũng thể để Hạo Hạo , ngay cả bà ngoại cũng .”
Vốn dĩ Mẹ Quý từ chối, bởi vì bà sợ con trai thấy, nhưng lời , bà cũng thở dài : “Có thể đến đây, nhưng cũng cần đến thường xuyên.”
“Vâng.” Vân Đại Hải trả lời một tiếng, với Hạo Hạo: “Hạo Hạo , chúng thể đến đây thăm bà ngoại.”
“Thật chăng?” Hạo Hạo vui vẻ, về phía cha nó .
“Thật sự, về Hạo Hạo thể thường tới.” Mẹ Quý vuốt đầu nhỏ của cháu ngoại ngoan, thương tiếc .