Nhân Nhân lời chút ngượng ngùng: “Thím tư trêu chọc con thì thôi, còn như .”
“Mẹ cũng là lời thật, Nhân Nhân , lời là như sai, nhưng chúng cần vội vàng, vợ là cưới về sống với , cần xem trọng mới , con trai giống với con gái, tuổi của con trai dù là lớn chút cũng , càng lớn càng .” Vân Lệ Lệ .
Nhân Nhân .
Cơm sáng tuy rằng đơn giản, nhưng ăn cũng lòng, thời đại mùng một năm mới phần lớn là ăn ngọt, nhưng bây giờ nhiều nhà ăn ngọt, đều uống cháo, còn về đồ ngọt, thì khi rửa mặt đánh răng uống một chén nước đường là .
Ăn cơm sáng xong, Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ liền mang theo Yên Nhi dạo thị trấn.
Nhà đẻ của Vân Lệ Lệ ở bên , cần thăm , cho nên cả nhà sẽ chơi, mùng một tết thị trấn cũng náo nhiệt.
Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng tương đối bận, bởi vì trong nhà đến , đương nhiên là ở đãi khách.
Nhóm công nhân đều sẽ đây, Tô Đan Hồng cũng nhiệt tình chiêu đãi, tới khi mang lễ tới, khi trở về, cô tất nhiên cũng mang lễ trở về.
Mùng một tết hôm nay và điểm tâm trong nhà cũng từng gián đoạn, những đến, giống Tô Quyên, đều sẽ tham quan một chút trong nhà, đó là vẻ mặt hâm mộ.
Nhà xây rộng rãi và khí phái, xem những phòng đó, tầng hai lớn như mà cũng chỉ ba cái phòng, phòng khách lớn, sô pha cũng .
Phòng tầng hai còn đều là nguyên bộ, chỉ giường mới, tủ quần áo , bàn chữ mới , đều là mới tinh.
Mỗi phòng còn quạt điện gì đó, bây giờ đều dùng , đặt ở một bên, một phòng hai cái cửa sổ, độ chiếu của ánh sáng , tấm màn cũng xinh .
Tóm xem xong, ít đều hâm mộ.
Đừng là Tô Quyên bọn họ, cho dù ngay cả Dương Đại Nha đây xem, cũng thích.
“Tương lai nhà cháu bên nếu xây nhà, thì sẽ xây theo phong cách như nhà cô.” Dương Đại Nha .
“Nhà cháu bên xây theo loại nhất, cần nhiều phòng như , cũng đủ ở.” Tô Đan Hồng .
“ , như Nhân Nhân chúng nó kết hôn, mỗi một phòng, thật ?” Dương Đại Nha .
“Khó mà , kết hôn dọn ngoài.” Tô Đan Hồng .
Dương Đại Nha ngây một lúc: “Ý gì?”
“Cô và dượng cháu định sống cùng các con dâu, bây giờ thì thôi, chờ chúng nó kết hôn, thì mỗi xây một nhà , cô bên cho chúng nó ở.” Tô Đan Hồng .
Nói giỡn , nàng mới đồng ý sống với con dâu , tương lai con dâu cũng nhất định đồng ý sống với cô, cả nhà tôn trọng lẫn , như là , còn về ở, thì ai ở nhà đấy, ai sống cuộc sống của đó, đều bớt lo.
Đừng Tô Đan Hồng bây giờ thương mấy em Nhân Nhân chúng nó, nhưng chờ khi trưởng thành, nên buông tay thì buông tay, để cho chúng nó sống cuộc sống của chúng nó, cô cũng bớt lo.
“Quang Tông chỉ một, em chị em dâu, cho nên cháu thể hiểu loại tình cảnh .” Tô Đan Hồng .
“Cháu rõ chứ, cha cháu bọn họ còn như , khi chia nhà, ít cãi với thím ha và thím ba bọn họ.” Dương Đại Nha : “ Nhân Nhân chúng nó sẽ , cô và dượng dạy bảo chúng nó như .”
“Cô thì may mắn , hơn nữa dạy dỗ mới càng bảo chúng nó phận ai nấy lo, nếu lâu tình cảm đều sẽ tiêu tan hết.” Tô Đan Hồng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-518.html.]
Đối với tư tưởng của Tô Đan Hồng, Dương Đại Nha cũng cảm thấy đúng, tuy rằng cha chồng cô đối xử với cô , thể chê , cô ở chung với bọn họ cũng khá , nhưng đại bộ phận là bởi vì một tháng cô mới về nhà vài ? Đều ở cửa hàng việc.
Cho nên như những con dâu bình thường cùng cha chồng sớm chiều ở chung, nhưng nếu vẫn luôn ở chung như , thì cô cũng thể ý nghĩ khác .
“ vấn đề cháu cũng cần nghĩ nhiều, thành phố Đại Học bên còn nhà , bảo Gia Tử qua bên ở là , trong nhà cháu và Quang Tông ở, thời gian thì bảo thằng bé trở về thăm nhà là .” Tô Đan Hồng .
Nói đến căn hộ bên thành phố Đại Học, Dương Đại Nha cũng nở hoa.
Lúc Tô Tiến Đảng và chị dâu thứ Tô mua nhà, cô cũng theo mua một căn nhà cho con trai nhà .
Vì thế mua lớn, một căn nhà nhỏ 80 mét vuông, nhưng cho dù là như cũng tiêu hết tiền cô và Quý Quang Tông tích cóp , còn thiếu ít khoản vay mua nhà nữa.
bây giờ đều trả hết, nợ cả nhẹ nhàng, chỉ là trong nhà thừa tiền gì.
cô thèm để ý, bởi vì căn nhà ở thành phố Đại Học thành bây giờ tăng gần hai ba giá đó, bây giờ cho thuê, mỗi năm đều thể thu về ít tiền thuê nhà, là chị cả Hà bên giúp đỡ trông giữ, cũng cho chị cả Hà phí quản lý.
“Không tồi, cho nó sang bên sống.” Dương Đại Nha .
Không vì , cảm giác tự tin khi trong tay một căn nhà giống , gì cũng sức.
Buổi sáng chiêu đãi trong thôn, Quý Ngọc Lan Lý Lai Đệ là thôn khác, đều là buổi chiều đến đây, nếu quá nhiều, trong nhà cũng .
Chiêu đãi một ngày, Tô Đan Hồng cũng mệt mỏi cả .
Ngày hôm liền cùng Quý Kiến Quân nhà đẻ cô để tránh quấy rầy.
“Bà ngoại!” Đến nhà họ Tô bên , hai thằng nhóc Tề Tề và Tường Tường bắt đầu hô.
“Ai nha, ba cháu ngoại của bà ngoại tơi ầ.” Mẹ Tô mẫu , vui vẻ .
“Bà ngoại, hôm nay chuẩn đồ ăn ngon cho chúng cháu ?” Tường Tường hỏi.
“Chuẩn , đều chuẩn vị , chỉ chờ cháu đến ăn thôi.” Mẹ Tô .
“Chỉ nhớ thương chút đồ ăn , như nhà chúng bạc đãi con bằng.” Tô Đan Hồng tức giận .
“Ai nha, , cơm xa nhà ngon, con hôm nay rộng mở bụng ăn đủ mới về!” Tường Tường .
Một câu chọc lớn.
“Anh con và chị dâu con bọn họ đều thăm ?” Tô Đan Hồng .
“Ừm, sáng sớm ăn cơm sáng xong .” Mẹ Tô gật đầu .
Nhà đẻ của hai nhà thằng cả và thằng hai bên đều là chủ , nhưng năm quanh năm suốt tháng, cũng trở về nào, cho nên, bà cũng so đo nhiều như , hai đứa con trai thăm thích đều mang theo ít đồ vật , phong phú.
Còn về khi trở về, thì cần hy vọng sẽ mang theo cái gì về, cho tới nay đều từng mang đồ vật gì trở về, thể ở ăn một bữa cơm yên cảm giác cũng xem như tồi.
Con rể Quý Kiến Quân cũng mang đến ít đồ , hai con gà trống, mấy cây xương sườn, còn một rổ trái cây đồ ăn vặt khác, đầy một rổ to.
Mẹ Tô : “Những cái trong nhà đều , năm cầm ít đến đây .”