“Mẹ nuôi, may quần áo hả.” Tô Đan Hồng .
“ , hôm qua thấy cái áo khoác da thằng nhóc cũng cũ nên may cho nó cái áo mới.” Thím Dương .
“Để bà của Cà Tím may cho nó, cũng bớt lo nghĩ .” Tô Đan Hồng .
Cà Tím là tên mật của con trai Đại Nha.
“Bà thằng Cà Tím giỏi ruộng nhưng may quần áo thì chán lắm, cái áo khoác nó mặc là bà may cho nó đấy, khâu lộn xà lộn xộn, nổi.” Thím Dương .
Tô Đan Hồng , thím Dương hỏi: “Đây là chăn gối mới mua hả?”
“Dạ, biếu và cha nuôi ạ.” Tô Đan Hồng .
Thím Dương ngây , vốn còn tưởng là mới mua về, tiện đường ghé đây thì đem luôn, chẳng ngờ là mua cho hai vợ chồng thím , thím Dương vội : “Không cần cần , nhà vẫn mà, cái chăn bông ở nhà mới may năm ngoái xong, còn mới lắm, con đem về cho Kiến Quân dùng .”
Chăn mới may năm ngoái đối với bọn họ mà quả thực là vẫn còn mới lắm, bọn họ giờ cũng già , ngày xưa hồi còn trẻ mùa đông còn chăn như mà đắp , chăn nhồi cỏ khô thôi!
“Con với Kiến Quân cũng mua ạ, những khác đều , bộ là mua cho cha nuôi nuôi dùng.” Tô Đan Hồng .
“Nào dùng tới !” Thím Dương vội vàng .
“Sao dùng tới, chỗ cha nuôi con còn chỗ cha chồng nữa, thậm chí là ruột con cũng , và cha nuôi đương nhiên cũng , hơn nữa tối qua lạnh ơi là lạnh, sáng nay ngủ dậy còn thấy một lớp băng dày đất.” Tô Đan Hồng .
“Tối qua đúng là lạnh thật.” Thím Dương đáp lời.
Tuyết rơi nhưng vẫn đóng nhiều băng, mái nhà đều bám đầy băng.
“Đây là chăn tơ tằm nhất, với cha nuôi đắp mà thấy lạnh thì đắp thêm một cái chăn bông nữa, như sẽ thể lạnh .” Tô Đan Hồng dặn dò.
Thím Dương cuối cùng cũng nhận lấy.
Tối hôm đó liền bỏ dùng, đó hai vợ chồng già liền cảm khái: “Chúng nuôi ba thằng con trai đều so với một đứa con gái nuôi.”
Còn , ba thằng con trai gì đứa nào hỏi vợ chồng họ lạnh ? Đêm qua hai vợ chồng ông bà quả thực lạnh, đắp hai cái chăn mà vẫn còn thấy lạnh run.
ba đứa con trai con dâu đều hỏi han một câu, mà cũng chẳng trách , bọn họ đều quen , mùa đông gì lúc nào là lạnh?
“Cái chăn nặng nhưng mà ấm thật đấy, cái gối cũng thế.” Thím Dương .
Cái chăn gấm tơ tằm khá là nhẹ, nặng hai cân nhưng mà giữ ấm cực .
Bên đắp thêm cái chăn bông nữa, hai họ ngủ vô cùng ấm áp, còn gối đầu cũng ấm ơi là ấm.
“Sợ là rẻ.” Ông Dương .
“Đây là chăn tơ tằm mà rẻ cho .” Thím Dương trả lời.
“Đan Hồng sắp thịt muối , đến lúc đó bà sang giúp một tay.” Ông Dương .
“Cái .” Thím Dương , cho dù cái chăn tơ tằm thì thím cũng sang đó giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-510.html.]
Đồ mà đứa con gái nuôi biếu bọn họ còn ít ? Từ khi đông, mỗi ngày đều biếu một bình nóng, trong táo đỏ và kỳ tử, còn thêm cả gừng tươi nữa, ngon ấm áp.
Ngày thường chút đồ ngon đều bưng qua đây, canh thịt dê kỳ tử, canh gà các thứ, thường xuyên đem biếu hai bát để bọn họ uống cho ấm .
Ví dụ như tối hôm qua, tuy là lạnh nhưng cảm cúm, việc chắc chắn liên quan đến những món canh gì đó mà Đan Hồng đem sang biếu.
Cả đêm ngủ ngon, sáng hôm hai ông bà ngủ dậy cảm thấy tinh thần sảng khoái, mặt mày cũng tươi tỉnh.
Có cái chăn thì mùa đông hai vợ chồng bọn họ thể ngủ ngon .
Thím Dương sang tìm Tô Đan Hồng về chuyện thịt muối, hôm qua thím gửi cái áo sang cho thằng cháu Cà Tím , giờ nhàn rỗi vô cùng.
“Được ạ, hôm nay chúng bắt đầu chuẩn nguyên liệu, ngày mai muối.” Tô Đan Hồng cũng khách sáo với thím .
Hơn nữa còn sang gọi hai tìm Vương Hồng Hoa và Lý Ngọc Thúy, hai họ đều là những tay lão luyện, giờ thịt muối cũng cần Tô Đan Hồng chỉ bảo nữa.
Gần đây Tô Đan Hồng thiết với hai họ cũng lý do, việc gì gọi một tiếng là tới, vì thỉnh thoảng cũng sẽ biếu một ít bánh a giao cho hai bọn họ, lúc mới đông còn biếu thêm mỗi một lọ kem dưỡng da.
Đồ biếu là đồ biếu, những lúc gọi bọn họ sang giúp đỡ thì đều tính tiền lương cho bọn họ cả.
Ướp cho ngấm mới treo lên.
Mùng một tháng chạp Tô cũng sang cùng, vô cùng náo nhiệt, Quý Mẫu Đan cũng sang giúp đỡ nữa, Tô Đan Hồng thấy cô biểu hiện cũng tồi nên việc gì cũng gọi cô tham gia, cũng trả tiền công, Quý Mẫu Đan là vui mừng.
Qua lâu như cũng hiểu là Tô Đan Hồng coi trọng điều gì ở cô , đó chính là dốc sức việc nếu vui vẻ gọi cô sang cùng.
“Đợt Lệ Lệ gọi điện thoại về hôm nay sẽ về.” Lúc Tô Đan Hồng chuyện, liền kể chuyện với cô .
“Về thì về thôi, còn gọi điện thoại báo nữa.” Quý Mẫu Đan .
Quan hệ của cô và Vân Lệ Lệ thường thường, nếu vì là chị em dâu thì đến gặp mặt cũng chẳng thèm chào hỏi.
“Tuy nhiên nó về thì chắc cũng về nhỉ?” Quý Mẫu Đan nhớ chuyện , hỏi.
Không mong Quý về chỉ Tô Đan Hồng, Quý Mẫu Đan càng hơn thế nữa.
Phải rằng từ đầu năm đến giờ cô đem một chút củ cải khô và dưa muối qua đó, đúng , còn hơn năm cân bột mì nữa, nhưng Quý về đây nhất định sẽ mắng , sắp đến Tết ai mắng chứ?
“Chắc là cũng sẽ về, dù thì cũng tình cảm bao nhiêu năm với cha, vẫn về thăm nom chứ.” Tô Đan Hồng .
“Tình cảm gì chứ, giống hệt Quý Vân Vân, nhớ đến cha mới là lạ , bao nhiêu năm thấy bà về đây.” Quý Mẫu Đan : “Chẳng qua là vì nhà chú tư về nên ở bên đó một buồn chán nên mới về theo mà thôi!”
“Em cũng thấy thế.” Tô Đan Hồng cũng kiêng kị gì mà lên tiếng.
“Nói cũng , chú tư bày hàng nữa hả? Chú trả hết nợ ?” Quý Mẫu Đan hỏi.
Chị ngày Quý Kiến Văn vì Quý Vân Vân và Vân Lệ Lệ hợp tác ăn thất nên đền bao nhiêu là tiền, mười ba nghìn đồng đó, đó là một khoản tiền lớn, nhà cô năm đó xây nhà hai tầng mới bao nhiêu tiền , tuy chỉ hai tầng trang trí gì, mới xây thô thôi.
“Trả hết nợ , mấy năm nay cũng vất hả hai vợ chồng nhà .” Tô Đan Hồng .
“Mới bao lâu mà trả hết nợ , bày hàng kiếm thế cơ hả?” Quý Mẫu Đan nhận câu trả lời, khỏi ghen tị.
Nhà cô tháng mới trả xong nợ cuối cùng, nhưng chẳng ngờ Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ trong ba năm thể trả hết khoản nợ mười ba nghìn đồng!