Đại Khuê Tú Xuyên Qua Làm Ruộng Nuôi Con - Chương 506

Cập nhật lúc: 2025-08-16 21:22:24
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy rằng Quý dễ một chút, nhưng dù thì, như cũng khác biệt sự thật là mấy.

Hơn nữa Vân Lệ Lệ cũng dạy học, bản chất là cái gì cô thoáng cái liền hiểu rõ.

"Lệ Lệ , đây là con trai của cả con, cũng là con trai của Vân Vân, huyết mạch hai nhà họ Vân và nhà họ Quý, bây giờ cả con lái xe kiếm tiền nuôi sống Hạo Hạo, Hạo Hạo còn nhỏ như , một ? Mẹ chỉ trông nó, con yên tâm, tuyệt đối sẽ gây rối cho gia đình con, hiện tại Yên Nhi cũng lớn như , chuyện gì cũng tự , rảnh rỗi việc gì , trông một đứa nhỏ tính là chuyện gì to tát, con xem, Hạo Hạo ngoan ngoãn mấy, con bảo nó , nó vẫn đó, một chút cũng quấy rối.” Mẹ Quý .

Vân Lệ Lệ Vân Hạo một cái, thể , đứa nhỏ quả thật ngoan, khi phòng vẫn sô pha, một chút cũng phiền tới khác, nhưng cho dù là như , cô cũng chấp nhận đứa nhỏ một chút nào.

Cái gì mà chỉ trông ban ngày, những lời đều tin, cứ trông như còn trông đứa nhỏ bao nhiêu năm nữa đây!

Trông mấy năm thật cũng , dù chồng cô tiền, cần tiêu tiền trong nhà, chủ yếu là cô sợ nuôi ong tay áo.

Đây mới là cái c.h.ế.t !

Bất kể là Vân Đại Hải Là Quý Vân Vân, hai cũng một ai , con trai của hai bọn họ, mắt vẻ là ngoan ngoãn, thì , sẽ như thế nào đây?

Làm chuyện cần hồi đáp, nhưng đừng đ.â.m lưng là !

"Vân Hải Hải , gọi đến chuyện với con!” Vân Lệ Lệ .

"Anh cả con lái xe , hiện tại bận rộn, chắc là chiều tối mới thể về.” Mẹ Quý như .

"Chiều tối? Đợi lát nữa Kiến Văn tan tầm về, đến lúc đó giải thích với như thế nào, nếu dám với những chuyện Quý Vân Vân , thì chuẩn bệnh viện chăm sóc Kiến Văn !” Vân Lệ Lệ trực tiếp .

Người đàn ông của hiểu rõ nhất, tuy rằng liên quan tới Quý Vân Vân, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Quý Vân Vân thể lên, thể sống .

Quý Vân Vân trở nên hơn ?

Không hề, chỉ hơn, ngược còn trở nên tồi tệ hơn, những chuyện quả thực là từng qua bao giờ, so với những tiểu thuyết của Mỗ Dao năm đó còn cẩu huyết hơn ba phần.

hết tới khác, những chuyện như thế cứ liên tục xảy ở nhà cô , tính tình Kiến Văn nhà cô như , chỉ sợ khi chuyện đưa đến khoa cấp cứu bệnh viện mất!

"Trước mắt cần cho Kiến Văn, là con của hàng xóm, trông giúp một chút, chờ về đón .” Mẹ Quý như .

Vân Lệ Lệ , lúc mới miễn cưỡng chấp nhận câu , : "Chờ qua sáu giờ, đưa nó xuống chờ Vân Đại Hải, để cho nhanh chóng đón ! ”

"Được .” Mẹ Quý thở phào nhẹ nhõm, liên tục .

"Con cũng chỉ là vì nể mặt , nếu hai bọn họ đến, chuyện căn bản cần thương lượng!” Quý Vân Vân .

"Mẹ con hiếu thuận, sẽ để Hạo Hạo quấy rầy đến gia đình.” Mẹ Quý vội vàng .

Vân Lệ Lệ lúc mới coi như bình tĩnh một chút, cô vốn là thích Vân Hạo một chút nào, thế nhưng bộ dạng ngoan ngoãn cẩn thận của thằng bé , cô cũng mềm lòng một chút.

Trước khi Tô Đan Hồng hết lòng hết chăm sóc con gái, bây giờ con gái của cô thể ưu tú như , cũng là nhờ công Tô Đan Hồng khi con bé còn nhỏ tận tâm dạy dỗ nó.

Thế là cô hỏi: "Cháu tên là Hạo Hạo đúng ?”

Vân Hạo bà ngoại của nó một cái, đó gật gật đầu.

"Đói bụng ? Bảo bảo bà cháu luộc trứng gà cho cháu ăn nhé.” Vân Lệ Lệ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-506.html.]

"Bà ngoại, ăn trứng gà.” Vân Hạo liền về phía bà ngoại nó.

Mẹ Quý vui vẻ, định đáp một tiếng, nhưng Vân Lệ Lệ lập tức : "Mẹ dạy trẻ con như thế nào , gọi là bà ngoại? Phải gọi là bà chứ!”

Giọng cô nhỏ, khiến Vân Hạo hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống.

Mẹ Quý đau lòng sửa , : "Hạo Hạo , gọi bà ngoại là bà nhé.”

"Bà ngoại.” Vân Hạo giương mắt bà một cái, liền gọi một tiếng.

Mặc kệ dạy như thế nào, nó cũng chỉ gọi là bà ngoại, Vân Lệ Lệ tính tình vốn đang lập tức mất kiên nhẫn, trực tiếp : "Nếu để Kiến Văn trở về nó xưng hô như , cần con cũng đây là con nhà ai!”

"Không , sẽ giải thích với Kiến Văn đứa nhỏ thấy ai cũng gọi bà ngoại là .” Mẹ Quý vội vàng .

"Tùy , dù Kiến Văn là con trai của , tự giải quyết !” Vân Lệ Lệ khó chịu .

Sáng nay gọi điện thoại chuyện với Tô Đan Hồng xong, tâm trạng của cô là cực kỳ , mấy ngày nay kinh nguyệt, vốn nóng nảy, khó tâm trạng , nhưng bao lâu, chồng cô kiếm việc cho cô !

Sau đó Quý luộc trứng gà cho Vân Hạo ăn, Vân Hạo quả thật ngoan, ăn từng chút từng chút một, ăn xong liền xem TV, một chút cũng phiền đến khác.

Buổi trưa Quý Kiến Văn cùng Yên Nhi trở về, thấy Vân Hạo cũng bất ngờ ngây .

Có điều hai đều Vân Hạo, dù cho Vân Hạo vẻ bề ngoài quả thật giống với Vân Đại Hải, thế nhưng cũng ai nghĩ đến phương diện .

"Đây là cháu trai của một hàng xóm cũ của , hôm nay việc nhờ giúp đỡ trông nó một chút, nó cứ gọi là bà ngoại, cảm thấy duyên, nên đưa về nhà, điều chiều tối họ sẽ đến đón nó.” Mẹ Quý giải thích.

Vân Lệ Lệ cái gì cũng , liền lạnh lùng chồng cô đang mở miệng dối.

Yên Nhi thèm quan tâm tới những thứ đó, Quý Kiến Văn càng nghĩ gì nhiều, một đứa trẻ con thôi mà.

"Tên em là gì?" Yên Nhi bỏ cặp sách xuống tới.

"Em tên là Hạo Hạo. ”

Nghe Yên Nhi hỏi, Quý tim đập thình thịch, nhưng câu trả lời của cháu ngoại, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hạo Hạo, về thường xuyên đến đây chơi nhé, trong nhà nhiều thứ thú vị để chơi.” Yên Nhi .

Vân Hạo chớp chớp mắt cô bé, Yên Nhi , liền trong phòng lấy rương nhỏ gầm giường của cô bé, những thứ đó đều là cha cô bé mua cho nó, còn lúc từ quê nhà bên mang về, là bác gái ba cô bé mua cho cô bé, nhiều, đầy ắp cái rương nhỏ.

Bây giờ cô bé lớn như , những đồ chơi đều cất .

Có điều cho Vân Hạo chơi thì mấy, quả nhiên ánh mắt của Vân Hạo dời, hình như nó cũng nhiều đồ chơi, điều về nữa.

Nhìn thấy những thứ mắt, nó liền thích, điều nó cũng nhúc nhích, Yên Nhi đưa cho nó chơi, lúc nó mới nhận lấy.

"Sau tới đây chơi, những thứ đều cho em chơi, điều lúc thì em mang , bằng tới sẽ cho em chơi nữa, ?” Yên Nhi .

"Vâng ạ.” Không hiểu , nhưng Vân Hạo vẫn gật đầu.

"Rửa tay chuẩn ăn cơm thôi, hôm nay hầm khoai tây sườn, thơm, tranh thủ ăn khi còn nóng.” Mẹ Quý thấy hai chị em bọn họ chơi đùa vui vẻ, tâm trạng cũng lên, .

Loading...