“Năm mươi nghìn đồng là điều thể, căn bản nhiều tiền như , ông Quách ăn cần vòng vốn, ông cũng chẳng nhiều tiền mặt như thế.” Quý Vân Vân .
“ cô trả giá với , nhưng chấp nhận trả giá, cô thấy năm mươi nghìn đồng nhiều nhưng tuyệt đối nhiều chút nào cả, các thứ giờ càng ngày càng đắt đỏ, năm mươi nghìn đồng cũng đủ sống mấy năm nữa.” Chị dâu cả Vân đáp lời.
Quý Vân Vân nghiêm mặt, tuy nhiên câu cũng là sự thực.
Năm mươi nghìn đồng bây giờ quả thực là một món tiền lớn, nhưng thì ? Năm mươi nghìn đồng chẳng đáng bao nhiêu.
“Đưa chị tiền chị sẽ biến cho khuất mắt , bao giờ xuất hiện nữa đúng ?” Quý Vân Vân híp mắt chằm chằm chị .
“Nói , nếu mặc kệ cô xử lý, cô là một thủ đoạn.” Chị dâu cả Vân .
“Đợi đấy!” Quý Vân Vân nghiến răng, đó lấy một quyển sổ tiết kiệm năm mươi nghìn đồng, cô lấy ở chỗ ông Quách, tuy nhiên trong thời gian ngắn ông Quách sẽ hạch toán, cô sẽ nghĩ cách để bù .
“Chỗ tiền cho chị, nhưng đừng để chị dám vi phạm quy ước , nếu sẽ khiến chị sống yên!” Quý Vân Vân âm hiểm .
“Hôm nay , nếu như cô tin thì thể tới nhà Vân Đại Hải xem xem, chúng ly hôn !” Chị dâu cả Vân xong liền đem sổ tiết kiệm .
Chị dùng mật khẩu Quý Vân Vân cho nhanh chóng rút hết tiền, đó vội vàng đem con trai tới quê Chu Chí để sống.
Chu Chí cũng kích động, chẳng ngờ mụ già còn liều hơn cả , giá ba mươi nghìn, chị trực tiếp đòi năm mươi nghìn, đây là một khoản tiền lớn đó!
Quý Vân Vân vẫn yên tâm lắm, còn tới tra xét một phen.
Vân Đại Hải ở nhà, mặt mày mờ mịt, : “Anh cũng xảy chuyện gì, cô hôm nay bỗng nhiên đổi, đồng ý ly hôn, cũng ly hôn cô .” Mấy trăm đồng tiết kiệm của cũng chị vơ vét hết.
Tuy nhiên cũng , chỉ cần thể ly hôn với con tiện nhân đó thì chẳng để ý gì hết!
“Xem là nhịn nổi nữa , trốn cùng thằng gian phu !” Quý Vân Vân lạnh.
Đồng thời cũng trở nên yên tâm hơn, đối với cô mà , chị dâu cả Vân luôn là một quả l.ự.u đ.ạ.n định, giờ cầm tiền cao chạy xa bay, cũng đến lúc hạ màn, thể kê cao gối ngủ, cần lo lắng chuyện chị nhỡ miệng nữa.
Tuy rằng năm mươi nghìn đồng quả thực nhỏ, nhưng mua sự yên tâm thì cũng chẳng đáng gì.
“Vân Vân, ly hôn !” Vân Đại Hải vui vẻ cô .
Quý Vân Vân : “Ly hôn cũng coi như giải thoát, sống cùng phụ nữ đó, hàng ngày còn thấy đứa con hoang của chị , khó chịu em cũng khó chịu .”
“Chẳng , tuy nhiên cô cũng coi như là lương tâm, nhà cửa cũng tranh với mà tự chạy .” Vân Đại Hải .
“Có lương tâm cái gì, con tiện nhân mặt mũi đó đến đòi em bao nhiêu là tiền mấy năm nay, khi còn đòi em năm mươi nghìn đồng mới , nếu cho rằng chị thể tranh chấp nhà cửa mà chạy nhanh như ?” Quý Vân Vân nghiến răng nghiến lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-490.html.]
Trước đây cho Vân Đại Hải vì sợ Vân Đại Hải manh động, xảy xung đột với chị dâu cả Vân, cho chị chó cùng rứt giậu, chẳng chút lợi nào cho cô .
Vì mới khiến cho chị dâu cả Vân tống tiền thành công, từ đến giờ từng cho Vân Đại Hải chuyện .
Hôm nay chị thì đương nhiên cô cần giấu diếm nữa, nếu tính toán hết tiền chị dâu cả Vân tống tiền cô mấy năm nay, cũng gần mười nghìn đồng!
Vân Đại Hải xong há hốc miệng, lập tức tức giận thôi, chửi: “Anh còn thắc mắc tại con tiện nhân nhiều tiền để ăn ngon đến , còn tưởng rằng thằng gian phu cho cô , chẳng ngờ cô ngấm ngầm tống tiền em, nhưng mà Vân Vân em ngốc như , em thể để cô tống tiền nhiều như thế?”
“Anh cho rằng em , em còn vì , vì con chúng ? Nếu mà chị điên lên, hết chuyện ngoài thì chúng chẳng công dã tràng , chị chẳng gì thì cần gì mà sợ, cùng lắm chỉ là một mạng , nhưng mạng đó đáng giá bao nhiêu chứ, thể so sánh với chúng ? Vì em mới cho chị phí bịt miệng!” Quý Vân Vân giải thích.
Vân Đại Hải hít một sâu, nghiến răng nghiến lợi : “Nếu cô chạy nhanh, thì tuyệt đối khiến cô nôn hết tiền đó!”
“Giờ qua hết , sang trang mới thôi, cần quan tâm tới chuyện của chị nữa.” Quý Vân Vân , : “Còn , em thấy trốn trong góc, đừng tới đó nữa, nhỡ may ông Quách thì ?”
“Ông Quách thấy , hơn nữa cũng nhớ hai con em, hai con em giờ sống sung sướng như , Vân Vân, em… khi nào em cần cha ruột như đây ?” Vân Đại Hải cô .
Quý Vân Vân trực tiếp lòng ôm lấy cổ , : “Anh đang gì , em như vì tương lai của chúng , hơn nữa sức khỏe ông Quách càng ngày càng kém , còn sống mấy năm nữa, đợi ông ngủm thì lúc đó em để tới chăm sóc Hạo Hạo, chăm sóc con trai ?”
“Nhất định như !” Quý Vân Vân vui sướng .
“Ừ, cũng còn sớm nữa, em về !” Quý Vân Vân lên.
Vân Đại Hải đương nhiên , giữ cô thêm một tiếng, trong một tiếng đồng hồ xảy chuyện gì thì đương nhiên thể tưởng tượng .
Tóm Vân Đại Hải vận động mồ hôi, lúc Quý Vân Vân về mặt mày phơn phớt hồng, dáng vẻ vô cùng hài lòng.
“Lần bao giờ tới nữa?” Sau khi Vân Đại Hải tiễn cô ngoài, cất tiếng hỏi.
“Ngày tháng .” Vốn Quý Vân Vân tới, nhưng nghĩ tới an ủi , hơn nữa kĩ thuật của Vân Đại Hải cũng tồi, thỏa mãn cô , thỉnh thoảng để hầu hạ như cũng .
Vân Đại Hải vui mừng mặt.
“Đừng nghĩ nhiều , chăm chỉ việc, chăm sóc bản cho .” Quý Vân Vân dặn dò.
“Anh .” Vân Đại Hải gật đầu.
Quý Vân Vân ở thêm nữa, về luôn.
Chỉ điều ngờ về đến cổng nhà, liền thấy Chu Chí lo lắng đợi cô: “Vân Vân, cuối cùng em về !”
“Sao thế?” Vốn tâm trạng của Quý Vân Vân đang khá vui, nhưng thấy như liền nhíu mày, cất tiếng hỏi.
“Anh cũng hiểu chuyện gì, ông Quách sai lái xe gặp em trai ông , gặp xong mặt mũi liền sầm xì, đó giận dữ về đây tìm em, bây giờ đang ở lầu chờ em đó!” Chu Chí trả lời.