Đại Khuê Tú Xuyên Qua Làm Ruộng Nuôi Con - Chương 476

Cập nhật lúc: 2025-08-15 14:34:53
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đảo mắt trôi qua một tuần lễ, ngày giàn nho tỏa mùi hương mê , vô cùng ngọt ngào, thơm vô cùng.

Cho nên, Tô Đan Hồng hái xuống .

“Bỏ móng vuốt heo của con , còn rửa tay nữa.” Tô Đan Hồng vỗ nhẹ tay Tường Tường đang đưa qua định hái nho, .

“Nho ở giàn cũng bẩn mà , lau một chút là ăn .” Tường Tường .

Để thằng bé hái một trái, nó xoa xoa một chút nhét miệng luôn, vẻ mặt vui ăn, như đang ăn mật .

“Ăn ngon!” Tường Tường vui vẻ .

“Yên Nhi, cầm rửa .” Tô Đan Hồng đem nho đưa cho Yên Nhi.

Yên Nhi nhận lấy, đó kêu Viện Viện cùng rửa nho.

Về phần Tường Tường thì cần gọi, thằng bé cũng sẽ tự theo.

Mỗi chùm nho ít trái, cũng khá nặng, bảy tám lạng, Tô Đan Hồng chia đều cho ba chị em ăn.

Tô Đan Hồng ăn đủ , Yên Nhi và Viện Viện cũng , Viện Viện cũng chỉ ăn năm trái, còn Tường Tường thì ăn nhiều nhất, lúc mới hài lòng, nhưng tròng mắt vẫn dán chặt giàn nho bên , thèm nhỏ dãi.

“Ăn chậm một chút, nho còn ăn trong hai ngày nữa, mấy ngày nay đừng tưới nước nữa.” Tô Đan Hồng .

Yên Nhi đồng ý, hỏi cô: “Thím ba, nho ăn ngon như , cần gọi chú ba mang bán ạ?”

“Chúng cũng thiếu chút nho , núi còn đầy đấy, bán thì bán những cây .” Tô Đan Hồng , nho ở đây thì giữ cho tự ăn.

Nho chín nên Tô Đan Hồng bắt đầu hái xuống.

Chạng vạng tối khi cả cô về, Tô Đan Hồng hái xuống hai chùm nho đưa mang về cho cô ăn.

Đương nhiên là cũng thể thiếu cha Quý đang ở núi, còn chị Hứa trong thôn cũng cho một chùm, còn thì cho hai nhà của Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan, cả hai và nuôi của thím Dương bên nữa.

Còn mấy thì , bởi vì nho cũng nhiều, đủ để chia cho nhiều như .

“Nho núi bán một nửa, giữ một nửa ?” Quý Kiến Quân khi về thì .

Nho núi chín hết, thể ăn .

“Nơi nào cần giữ nhiều nho như chứ, núi cứ bán hết , xem Trư Mao bên khi nào tới thì gọi thuận đường đưa hai chùm cho giám đốc Hà bên , còn dư thì bán , gọi Tiêu Tuấn tới ăn nữa, em với nó .” Tô Đan Hồng .

“Được.” Quý Kiến Quân gật đầu .

Gọi Tiêu Tuấn tới thì gì, về chuyện bán nho thì chút hứng thú, cũng đang tính xem thị trường bán nho như thế nào, nếu như thể thì thậm chí nghĩ tới việc mang mầm cây nho về trồng , ở vườn trái cây thứ hai thì đang nuôi heo, cũng gì khác nữa nên thể trồng ít nho ở đấy.

Sáng sớm hôm Tô Trư Mao tới , lúc lái xe giao hàng cho Quý Phong và Đại Quân thì thuận tiện ghé qua chỗ giám đốc Hà đưa hai chùm nho.

Giám đốc Hà ăn xong thì lập tức đến đây, bởi vì ông, bà cụ Hà thích ăn, liên tục ông nhanh chóng lái xe mua nhiều một chút đem về, đừng để mua hết, nho dễ bảo quản, nên chắc sẽ bán hết nhanh.

Giám đốc Hà đến đây thì thấy Quý Kiến Quân đang để nho thùng xốp, mỗi thùng để hai chùm nho, chuẩn chở qua Thành Phố Đại Học bên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-476.html.]

Không nghĩ tới giám đốc Hà tới, cũng khách khí mà mua một lúc năm thùng.

“Được lắm, cháu giấu thật kĩ nha, khi nào thì nho ? Còn ngọt như !” Giám đốc Hà với quen thuộc, khách khí mà cầm trong tay một chùm nho.

“Trồng từ năm ngoái , sống nổi nên cũng với bên ngoài.” Quý Kiến Quân .

“Năm thùng, một thùng cũng thiếu.” Giám đốc Hà liên tục .

Quý Kiến Quân cũng ý kiến gì, liền để năm thùng, nhưng giám đốc Hà tới đây chỉ mua nho mà còn những loại trái cây khác nữa, trừ cái đó thì còn mang mấy bình mật ong.

Mỗi bình hai cân, ông tặng cho một bạn bè cũ, bây giờ mấy đó đều sống hơn ông nhiều, cũng thăng tiến nhanh.

quan hệ thì vẫn , dùng mật ong để tặng thì còn gì hơn , dù tuổi cũng còn nhỏ, càng già thì càng tiếc mệnh, năm ngoái uống mật ong ông tặng xong thì năm nay gọi điện thoại tới loại mật ong .

“Có g.i.ế.c dê rừng ?” Giám đốc Hà hỏi.

“Bây giờ giết, để qua một thời gian nữa .” Quý Kiến Quân .

“Trên núi cháu mấy con ngựa, bán cho chú một con , một con trả cháu ba ngàn đồng!” Giám đốc Hà trực tiếp hỏi.

“Ba ngàn đồng bán.” Quý Kiến Quân lắc đầu .

“Ba ngàn còn bán?” Giám đốc Hà trợn mắt : “Cháu đây là quen thịt ?”

Quý Kiến Quân : “Tính ưu đãi cho chú bốn ngàn, ngoại trừ con ngựa hồng thì những con khác chú thể chọn một.”

“Bốn ngàn đồng.” Giám đốc Hà đau răng, nhếch miệng : “Vậy mà cháu cũng dám giá, một con ngựa mà tới bốn ngàn đồng?”

“Bốn ngàn mắc, ngựa của cháu đều là ngựa , con nào cũng tinh thần, nhận chủ, răng lợi cũng , chăm sóc vô cùng.” Quý Kiến Quân .

“Bốn ngàn thì bốn ngàn.” Giám đốc Hà cắn răng .

Vốn chính ông còn chê đắt, nhưng còn hết một ngày, mới chạng vạng tối, ông chạy qua đây một chuyến, đồng thời còn mang theo hai tới đây nữa.

“Kiến Quân , những con ngựa khác cháu bán ?” Giám đốc Hà .

“Sao , chú còn ?” Quý Kiến Quân hỏi, lúc chuyện còn hai một chút.

Hôm nay tâm tình Quý Kiến Quân phá lệ , bởi vì nho chở qua Thành Phố Đại Học bên bán chạy, cơ hồ chở qua là bán hết , còn sót gì, thế là dự định mang theo một ít mầm nho về trồng.

Còn một chuyện nữa là bán ngựa bốn ngàn đồng, đó là món lãi vô cùng lớn, lúc mua, ngựa con thì cũng chỉ hai trăm đồng thôi, đương nhiên cũng liên quan tới chuyện ngựa chọn là nhất, giá tiền mấy năm đều rẻ .

Bất quá dù thì cũng kiếm lời lớn đấy.

“Đây là hai ông bạn già của chú, bọn họ mua hai con ngựa!” Giám đốc Hà giới thiệu với .

Hôm nay, ông về nhà liền mời hai ông bạn tới nhà uống , nhân tiện cũng đưa mật ong cho bọn họ, còn đưa cả nho nữa, đó bọn họ coi trọng ngựa của ông .

Con ngựa thể hơn nữa, tinh thần, con mắt cũng cực kì linh khí.

Hai ông bạn qua là thích, thế là mở miệng chào giá, giám đốc Hà đương nhiên nỡ bán, thế là liền mang tới tìm Quý Kiến Quân.

Loading...