Không tệ, cô hận hết tất cả ở quê bên !
Bọn họ khinh thường cô , chướng mắt cô , cảm thấy cô mất mặt hổ , cô càng để bọn họ , cuộc sống cô dựa để sống, bọn họ vĩnh viễn tiến !
Mẹ Quý đứa con gái của , cũng vui từ tấm lòng, đây là con gái bà , đuổi kịp thời đại, xem bây giờ thời thượng bao nhiêu, ngay cả chủ trì trong TV, cũng so với con gái bà .
Quý Vân Vân ở lâu, khi để tiền liền , còn về Quý, đem tiền cất sổ tiết kiệm, con bên trong hai vạn, cái khiến cho Quý mẫu vui mừng.
Bà nghĩ, nếu thực sự gì ngoài ý , tiền cũng thể cho con gái bà một cuộc sống ?
Sau khi bỏ tiền sổ tiết kiệm, Quý liền trở về nấu cơm, đồ ăn buổi sáng mua về, đều là tươi mới.
Làm một món ớt xanh xào thịt, một món canh trứng hoa cà chua, còn một món cá rô phi, đây đúng là tệ.
Sau khi Quý Kiến Văn mang theo Yên Nhi trở về liền ăn cơm, còn về Vân Lệ Lệ, sẽ trở ăn cơm trưa, trực tiếp ăn ở bên ngoài.
Vân Lệ Lệ buổi tối thu quán mới trở về.
“Mẹ ở bên ngoài cũng là tùy tiện ăn, ở , con đưa cơm cho .” Yên Nhi .
“Con ăn , cha đưa cho con.” Quý Kiến Văn , xong cầm cái hộp đồ ăn , cho cơm , gắp thịt và cá, còn múc một chén canh cà chua trứng, đều cho hộp đồ ăn ngoài.
“Cũng cần gấp như , con ăn , đó mang cho Lệ Lệ, nếu đợi lát nữa đồ ăn sẽ lạnh hết.” Mẹ Quý vội vàng .
“ , cha ăn .” Yên Nhi cũng .
Quý Kiến Văn liền ăn , ăn hai chén cơm và một ít đồ ăn lúc mới ngoài.
Nơi mà Vân Lệ Lệ bày quán cũng quá xa, nhưng xe buýt công cộng, hơn bốn mươi phút , Quý Kiến Văn mới đến chỗ Vân Lệ Lệ bày quán, lúc sắp 1 giờ , quả nhiên Vân Lệ Lệ còn đang bán hàng, còn ăn cơm.
Lúc kinh doanh tương đối , đến gần hai giờ, lúc đó mới buôn bán, Vân Lệ Lệ mới thể ăn cơm.
“Kiến Văn?” Nhìn thấy Quý Kiến Văn tới, Vân Lệ Lệ vô cùng vui và kinh ngạc.
“Ăn cơm , trông cho em.” Quý Kiến Văn , khi đem hộp đồ ăn đưa cho cô , liền tiếp đón khách hàng mua hàng.
Vân Lệ Lệ một cái, đó liền một bên bắt đầu ăn cơm, Quý Kiến Văn dùng canh tương cá xối cơm, đây ăn ngon, còn một món đều là thịt đuôi cá, ớt xanh và thịt thái, và một chén canh trứng cà chua ở cuối đáy hộp, Vân Lệ Lệ ăn thỏa mãn.
Đây ngon hơn nhiều so với cô ăn sủi cảo, hơn nữa cũng no hơn nhiều.
“Kiến Văn tới đây?” Cơm nước xong, sắc mặt Vân Lệ Lệ cũng ít, vốn dĩ chút miễn cưỡng, suy cho cùng trông sạp lâu như , cô cũng sẽ mệt.
“Sau đều sẽ đưa cơm cho em.” Quý Kiến Văn .
“Không cần, dạy học vốn dĩ vất vả, hôm nay đưa cơm đến đây, ngủ trưa cũng ngủ, em cửa hàng ăn chút sủi cảo là .” Vân Lệ Lệ lắc đầu .
“Đồ bên ngoài ăn ngon, cũng nước mỡ.” Quý Kiến Văn .
Vân Lệ Lệ , : “Vậy để tới một chuyến , bảo nấu cơm sớm một chút, 10 giờ đưa đến cho em, em sẽ thể ăn .” Ăn xong thể chờ công nhân tan , đó bán hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-472.html.]
Quý Kiến Văn gật gật đầu, từ hôm nay, nếu buổi sáng tiết cuối, thì đều sẽ rời trường học, đó đưa cơm đến bên , cũng nhân tiện để Vân Lệ Lệ nghỉ ngơi.
Vân Lệ Lệ hài lòng, mặc dù mệt mỏi một chút, nhưng thật sự cũng hạnh phúc.
Bởi vì sự vất vả của cô dễ dàng, mặc dù là Quý, đôi khi đưa cơm đây, thì cũng gặp liền khen con dâu , Vân Lệ Lệ đương nhiên cũng keo kiệt khen Quý mẫu, bộ dáng chồng nàng dâu hòa thuận.
Thật đúng là , gia đình đúng là cộng điểm, Vân Lệ Lệ nào là chồng mang cơm đây, nào là chồng đưa cơm tới, chính là khiến để ít ấn tượng .
Có còn , chồng chị tới giúp đỡ?
Ở đầu thập niên 80 mấy năm , hộ gia đình bày hàng linh tinh, thật đúng là để mắt đến, nhưng bây giờ đây đều là phổ biến, kiểu khinh thường như .
“Chồng dạy học, rảnh tới giúp cái ?” Vân Lệ Lệ .
“Dạy học ? Vậy tiền lương cũng đủ sinh sống mà, còn bày hàng vất vả như ?” Có .
“Đó cũng là chuyện cách khác, tuy rằng chút tiền lương thể duy trì cuộc sống, nhưng cả gia đình đè chồng cũng , qua mấy năm nữa con gái cũng đại học, trong nhà còn nghèo lắm!” Vân Lệ Lệ .
Vì thế ấn tượng của đối với cô , kinh doanh đương nhiên cũng tệ.
Hôm nay Tô Trư Mao đưa hai quả dưa hấu lớn đến đây.
Một quả cũng đến mười mấy cân, hơn nữa giòn và ngọt.
Yên Nhi vô cùng vui vẻ: “Con nghỉ hè về quê, con việc cho dì ba!”
“Làm việc gì chứ, hai quả dưa hấu mà thôi, còn đáng giá Yên Nhi cháu việc cho cô ?” Mẹ Quý .
Bà cũng vui, bởi vì cái khiến bà nhớ đến cuộc sống , những dưa hấu đó, còn dâu tây, tiền kiếm cũng phần của bà , cuối cùng Tô Đan Hồng nắm ở trong tay, một phần tiền cũng cho bà !
“Nghỉ hè trở về cũng khá , cũng lâu qua thăm Vân Vân, lúc cũng thăm một tí, Kiến Văn cùng con ngoài bày quán.” Vân Lệ Lệ như .
Hôm nay nghỉ, ngày nghỉ cũng như ngày bình thường đều kinh doanh tập trung lúc chạng vạng tối và buổi tối, ban ngày cũng cần , đến mua, bởi vì nóng nên thích ngoài.
Cô bây giờ càng ngày càng cảm thấy, để con gái trở về cận với chị em họ của nó là chuyện thể hơn, cũng nên bởi vì cách mà xa lạ.
Mẹ Quý vốn là đồng ý, nhưng lời , bà cũng đồng ý.
Quý Kiến Văn , cũng còn liên quan với Quý Vân Vân, nhưng đưa con gái về quê bên cũng là sự huấn luyện với con gái.
“Nghỉ hè thì trở về .” Quý Kiến Văn đồng ý .
“Dạ, cha đem dưa hấu cắt , dưa hấu chắc chắn ăn ngon, dưa hấu mà chúng mua bên , đều kém hơn so với những quả dưa hấu núi bác ba!” Yên Nhi .
Trời nóng như , đôi khi bà cô bé cũng sẽ mua một chút về ăn, suy cho cùng cũng đắt, nhưng từng ăn dưa hấu ngon hơn, nên khi ăn dưa hấu bên ngoài sẽ thấy hương vị gì.
Quả nhiên dưa hấu bổ , một mùi hương ngọt ngào liền bay , cả nhà cũng mổ ăn, ăn đến cảm thấy mỹ mãn.
Yên Nhi ăn xong còn ăn nữa, nhưng Vân Lệ Lệ cho: “Phần còn để ngày mai ăn, dưa hấu lạnh, một thể ăn quá nhiều.”