Đối với sự tôn sùng của Quý Kiến Văn dành cho Tô Đan Hồng, Vân Lệ Lệ tuy rằng chút ghen tuông, điều, cũng cảm thấy gì.
Chị dâu ba Tô Đan Hồng là mà cho dù cô là phụ nữ cũng cảm thấy bội phục.
Cô đối xử với Viện Viện còn cả mấy chị em Quý Tiểu Đông, Hiểu Trân Hiểu Ngọc đều vô cùng .
Ít nhất cô thể như cô.
Nhất là đối với Quý.
Mẹ Quý vẫn hiểu, còn hỏi, điều Vân Lệ Lệ canh gà uống thịt gà ăn, cũng để ý tới bà .
"Mẹ, con một bài tập , giúp con xem một chút ." Yên Nhi .
"Được." Vân Lệ Lệ liền kèm con gái học.
Có điều mới phòng, cửa phòng con gái đóng , Yên Nhi còn đưa tay lên miệng động tác suỵt.
"Làm , thần bí như thế? Con bí mật gì với ?” Vân Lệ Lệ cũng hạ thấp giọng, .
"Mẹ, gọi điện thoại về chuyện với bác ba gái, hôm nay bà hài lòng với con gà nhỏ , còn mắng chú Trư Mao và chú Hà San." Yên Nhi nhỏ giọng .
Cô bé tuyệt đối thiên vị bác ba gái của cô bé, mà cô bé cũng cảm thấy, chuyện nên cho bác ba gái của cô bé .
"Ngoan nào, bây giờ còn sớm nữa, ngày mai sẽ nghỉ một ngày, gọi điện thoại cho bác ba gái của con, xin bác ." Vân Lệ Lệ .
"Cũng là sai mà, là bà nội đúng, bác ba gái đưa đồ cho bà ăn, bà nhớ tới chúng cũng ăn." Yên Nhi thở dài, .
cô bé cũng hiểu, bởi vì bà của cô bé cũng là vì gia đình cô bé, điều vẫn xin bác ba gái.
"Những chuyện cần con phiền não, sẽ xử lý." Vân Lệ Lệ .
"Vậy là ." Yên Nhi gật gật đầu.
Quý Kiến Văn ăn con gà , cả nhà cũng ăn, Quý lo lắng hỏng, thật sự cách nào, liền tự ăn, điều vẫn cho Yên Nhi một chén canh cùng một cái đùi gà, bởi vì bà thật sự là ăn nổi.
Như thế, Quý Kiến Văn mới chấp nhận để cho con gái ăn theo một chút.
Sau đó cũng là đầu tiên can thiệp chuyện trong nhà, với Vân Lệ Lệ: "Sau chị dâu ba đưa đồ đạc tới, em để lẫn lộn một chỗ với đồ trong nhà, những thứ để riêng cho ăn, chúng ăn!”
"Người một nhà cần phân biệt rõ ràng như , nếu như , phòng bếp còn bao nhiêu chỗ để đồ chứ?" Vân Lệ Lệ vội vàng .
“ , Kiến Văn , con cần đặt những quy củ như , thứ đưa tới nếu ăn hết, để sẽ hỏng mất, đến lúc đó đem bỏ thùng rác!” Mẹ Quý cũng vội .
Quý Kiến Văn nhíu mày.
Phòng bếp ít khi cho nên rõ bên trong như thế nào.
"Kiến Văn, yên tâm , nhất định sẽ đòi chị dâu đưa đồ tới nữa, đều đủ ăn ." Vân Lệ Lệ .
Quý Kiến Văn hỏi: "Hôm nay bày sạp ?”
"Không nữa, mệt c.h.ế.t , nghỉ ngơi một ngày , lát nữa em sẽ tự mua chút đồ ăn ngon trở về." Vân Lệ Lệ .
Quý Kiến Văn gật đầu gì liền trở về phòng sách.
Việc coi như giải quyết xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-449.html.]
Có điều Quý còn chút hài lòng, : "Kiến Văn chuyện gì , khó tính như chứ?”
"Mẹ, cần quan tâm nhiều như , là đầu một nhà, bây giờ áp lực lớn hơn một chút, thông cảm cho , cũng dễ dàng gì." Vân Lệ Lệ .
Nghe , Quý liền thở dài : "Mẹ cũng các con áp lực lớn, nhưng các con quá cứng đầu, nếu như nhận tiền của Vân Vân, chút tiền nợ Tô Đan Hồng sớm trả hết , cần vất vả như , quanh năm suốt tháng cũng thấy các con nghỉ ngơi hai ngày!”
"Không những thứ nữa, con mua đồ ăn , ở nhà quét dọn nhà một chút , quần áo còn giặt, trực tiếp ném máy giặt là ." Vân Lệ Lệ dặn dò.
"Để mua." Mẹ Quý liền .
"Không cần cần, con mua là , ngày thường cũng chỉ là rảnh mới phiền , con ở nhà đương nhiên con sẽ ." Vân Lệ Lệ .
Lời khiến Quý xong cũng thoải mái, : "Con cũng dễ dàng gì mà, đương nhiên giúp đỡ cho con một chút.”
"Cảm ơn , con ." Vân Lệ Lệ xong, liền ngoài.
Trực tiếp đến gọi điện thoại cho Tô Đan Hồng.
Bây giờ mới hơn tám giờ, gọi điện thoại sớm như , Tô Đan Hồng cũng chút kinh ngạc. Cô nghĩ ngày ngày bận rộn như cũng , cả nhà cũng là lúc nên gọi cho một cuộc điện thoại .
Liền tới bên ủy ban thôn nhận điện thoại.
"Chị dâu ba, ngày hôm qua lúc chị mang nhiều đồ như tới đây, em cùng Kiến Văn đều ở nhà, chỉ Yên Nhi cùng ở nhà." Vân Lệ Lệ .
“Các em ngoài bày sạp buôn bán hả?” Tô Đan Hồng hỏi.
Cô cũng chút bội phục chú tư Quý Kiến Văn , quả thực là thể chịu khổ, lúc đến mượn mười ba ngàn hứa hẹn trong vòng năm năm trả hết, cô áp lực nhất định nhỏ, nhưng cũng từng nghi ngờ .
Quả nhiên thể theo lời hứa hẹn, thậm chí còn cam kết rõ ràng.
Bây giờ còn thiếu một chút tiền cuối cùng, cuối năm nay nhất định thể trả hết.
" , hai ngày nghỉ cuối tuần ăn khá hơn một chút, điều hôm nay , nghỉ ngơi một ngày, mệt quá ." Vân Lệ Lệ .
Chị em dâu trò chuyện một hồi, Vân Lệ Lệ lúc mới tiến chủ đề: "Tối hôm qua Yên Nhi lặng lẽ với em rằng với Tô Trư Mao và Hứa Hà San cái gì đó dễ lắm, em và Kiến Văn đều ở nhà, cũng cái gì, điều chị dâu ba, em xin chị nhé. ”
"Chuyện là gì chứ." Tô Đan Hồng , trực tiếp đem chuyện bỏ qua một bên, cũng tiếp mà hỏi thành tích của Yên Nhi, Vân Lệ Lệ cũng tới nữa, liền cùng cô chuyện một hồi, lúc mới cúp điện thoại.
Tô Đan Hồng về nhà, Tô liền hỏi: “Ai mà gọi điện sớm ?”
"Bên thành phố Giang Thủy ạ." Tô Đan Hồng .
"Thế nào, chê gà nhỏ ? Thế mà còn dám gọi điện thoại tới?" Mẹ Tô thoáng cái liền trúng tim đen, lạnh.
Bà dường như cần đoán thể khẳng định là chuyện đó.
Ngày hôm qua con gà chính là bà cố ý bắt con nhỏ, lúc bắt con đó bà còn đau lòng!
" là chê nhỏ, điều là Vân Lệ Lệ gọi tới xin ." Tô Đan Hồng .
Đối với thái độ của Vân Lệ Lệ, cô vẫn tương đối hài lòng, điều càng hài lòng với Yên Nhi, cho con bé nhiều đồ ăn ngon như , xem như vô ích.
Chuyện cô là Yên Nhi với con bé.
Mẹ Tô liền hỏi chuyện gì xảy , Tô Đan Hồng liền chuyện Quý chê gà nhỏ trút giận lên Tô Trư Mao và Hứa Hà San.
"Bà già ngu xuẩn hổ , đây là đang kiếm chuyện cho Kiến Quân , bà còn coi Kiến Quân là con trai bà , đây là bà đang bôi nhọ nó ?" Mẹ Tô tức giận thôi .