Thành phố Giang Thủy.
Lần ngờ mang một con gà tới, điều khiến Quý bất ngờ, đó, bà liền trực tiếp ghét bỏ: "Sao mang một con gà nhỏ con như tới đây? ”
" chỉ là phụ trách vận chuyển mà thôi, nếu bà vấn đề gì, trực tiếp gọi điện thoại trở về hỏi một chút." Hứa Hà San như .
Sau đó, bất cứ điều gì khác, cứ thế rời .
“Người kiểu gì , chỉ là thuê , còn càn, nếu Kiến Quân nhà , bây giờ còn lăn lộn ở nữa!” Mẹ Quý trực tiếp theo phía bóng lưng .
"Tình cảm của Kiến Quân đều nhớ kỹ, cho nên nghiêm túc việc cho Kiến Quân, nếu bà chỗ nào hài lòng, thể kiến nghị với Kiến Quân." Hứa Hà San .
Lời xong liền quan tâm Mẹ Quý nữa.
Chuyến hôm nay là Tô Chư Mao cùng , Tô Chư Mao cũng hết tất cả những lời , khi khỏi khu nhà liền líu lưỡi : "Mặc kệ ông chủ chúng tính cách như , cũng còn đưa bà đến đây, cái thật đúng là mà?”
"Số thôi." Hứa Hà San cảm khái .
Đương nhiên sẽ để bụng tới những lời Quý , chuyện của nhà họ Quý, cơ bản nhiều đều .
Mà như quả đúng là thật, Quý quả thực là mà, nếu như là , thì một bà chồng như còn thể đứa con dâu và hiếu kính như bà chủ ?
Mỗi tháng nhiều đồ như , đều là hai và Tô Trư Mao đưa tới, năm mươi cân gạo, cộng thêm thịt cá trứng, còn thế nào nữa? Lần đưa thêm một con gà, như thế thể thấy cô hiếu kính đến mức nào chứ, nhưng cũng thể một câu dễ từ trong miệng bà ?
Cái khác , chỉ hai nhà và Tô Trư Mao đều cưới vợ, vợ còn là do bà chủ Tô Đan Hồng mai mối cho.
Chỉ riêng hai nhà bọn họ, mỗi tháng thể hiếu kính hai mươi cân gạo hoặc nửa giỏ trứng gà cho cha , coi như là cực kỳ hiếu thuận.
Bởi vì, hai nhà bọn họ chỉ hai đứa con trai, mà còn những em khác nữa.
Cha là của chung, chẳng lẽ bọn họ một nuôi ?
Còn lấy mắt mà , đồ ăn uống sinh hoạt của Quý bên , quả thật là ông chủ bọn họ trả tiền, Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp căn bản từng quan tâm cái gì trong nhà, rõ nhà Quý Kiến Văn như thế nào, nhưng nghĩ đến ít theo Quý hưởng phúc là .
"Được , đồ đạc đưa xong, chúng cũng nên trở về ." Tô Trư Mao cũng để ý tới Quý, tính cách của bà ai mà nữa, nếu để bụng vì những lời khó của bà , thì sớm tiếp tục nữa .
Có điều như chính là với ông chủ bọn họ.
Có câu Quý cũng đúng, ông chủ bọn họ, bây giờ bọn họ thật đúng là tìm phương hướng, nhất định cuộc sống cũng như bây giờ.
đây đều là ông chủ bọn họ đề bạt, liên quan gì tới Quý chứ?
Hai đương nhiên Yên Nhi ở trong phòng, cô bé hết những lời của bà nội .
Hôm nay là thứ bảy, Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ cùng ngoài bày sạp buôn bán, tương đối bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-448.html.]
Chờ hai vợ chồng bọn họ việc trở về, muộn , điều trong phòng mùi canh gà.
"Mẹ, mua gà ?" Vân Lệ Lệ khỏi .
Quý Kiến Văn cũng nhịn phòng bếp, hai vợ chồng ở bên ngoài đều mơ hồ, nghĩ tới trong nhà hầm canh gà.
"Nhà bên đó đưa tới đây, cũng chỉ là con gà nhỏ tới hai cân." Mẹ Quý ghét bỏ : "Đây nhất định là Tô Đan Hồng cố ý dặn bắt gà nhỏ đem cho!”
Thật đúng là bà đoán trúng .
Chính là Tô bảo Quý Hồng Quân bắt, hơn nữa còn chỉ rõ bắt con , nguyên văn của Tô như : "Hồng quân , cứ bắt con , đúng, con khỏe mạnh nhất, cũng nặng hai ba cân, loại gà trống nuôi phí lương thực, đưa cho bà thông gia ăn, nếu bà ăn hết, cũng thể để cho cả nhà Kiến Văn cùng ăn.”
Một câu tỏ ý rõ ràng là cho Quý ăn một mà thôi, cần mang cho cả nhà Quý Kiến Văn, Quý ăn hết bọn họ ăn thì ăn.
Cho nên Quý Hồng Quân cũng cảm thấy gì, chuyện bình thường, hơn nữa, con gà cũng nhỏ, mặc dù nhổ lông cắt tiết xong cũng thể hai cân, đừng Quý, cho dù là cả nhà cũng đủ ăn!
Trong mắt tiết kiệm như Quý Hồng Quân, quả thực là đủ cho cả gia đình ăn, chén canh uống và miếng thịt gà ăn coi như , còn ăn no ?
Hơn nữa lời của Tô rõ ràng, lúc cha Quý cũng ở đó, một chút kiêng dè bà liền chọn con gà như mang qua.
Vân Lệ Lệ lời , liền .
Quả nhiên sắc mặt Quý Kiến Văn nhạt , phòng bếp thoáng qua, : "Con gà chị dâu hai đưa tới nhỏ, con gà lớn như cũng đủ để ăn , ăn . ”
"Mẹ ăn, suốt ngày ở nhà, ăn thịt gà gì chứ, đây là cố ý hầm cho con và Lệ Lệ ăn." Mẹ Quý còn con trai tức giận, .
"Đây là chị dâu ba mang tới cho ăn, tự ăn là , con và Kiến Văn thì thôi ạ, con gà cũng đủ để ăn một bữa, Chị dâu ba cũng là hiếu thuận." Vân Lệ Lệ mở miệng , chấm dứt đề tài .
“Hừ, cái gì mà hiếu thuận chứ?” Quý thể hiểu lòng và thành ý của cô , chế giễu: "Chỉ mang tới đây một con gà nhỏ như , qua mặt ai chứ? Một con nhỏ như đủ cho cả nhà chúng ăn? Cô cố ý như , bụng suy tính của cô so với tổ ong còn nhiều hơn, nếu thật sự hiếu thuận, những con năm sáu cân mang một con tới đây?!”
Tô Đan Hồng tâm tư gì, thật sự cho rằng bà , con ruồi bay qua bà còn con đực con cái, còn giả bộ rộng lượng, bà vạch trần cô cho !
"Mẹ, con gà chị dâu ba vốn chỉ cho ăn, chúng con ăn thịt gà thì chúng con sẽ tự mua, cần lấy đồ của chị dâu ba cho chúng con ăn, chúng con ăn cảm thấy hổ thẹn!" Quý Kiến Văn trầm mặt .
“Cái gì mà hổ thẹn, đây đều là đồ của ba con, cô cái gì, suốt ngày chỉ ở nhà vây quanh nhà bếp!” Mẹ Quý .
Bà hiểu tại con trai út đột nhiên vui vẻ.
“Con với nữa, với thông, con gà em và con ai động , giữ cho ăn!” Quý Kiến Văn trực tiếp với Vân Lệ Lệ và con gái .
Sau đó liền lấy quần áo tắm rửa, mệt mỏi một ngày, về nhà còn bà xả giận lên , cũng tức giận!
"Lệ Lệ, hôm nay buôn bán ? Tính tình Kiến Văn trở nên như ?” Mẹ Quý hỏi.
"Đây còn là do ?" Vân Lệ Lệ tức giận .
Hôm nay Kiến Văn quả thực là mệt mỏi, về nhà vốn tưởng rằng thể một ngụm canh nóng uống, nghĩ tới chồng cô thật sự là điều, rõ bây giờ trong lòng của Kiến Văn chị dâu ba vô cùng hiếu thuận, bà còn cô, xong thì suy nghĩ gì chứ?