“Mang gì mấy thứ đồ hư đó, cứ chăm sóc cho Nhân Nhân và Tề Tề là .” Cha Quý liền .
Vịt nướng Bắc Kinh gì đó, tuy rằng ông cũng chút hứng thú, nhưng bên ngoài vốn dĩ tiện, vẫn là chuyện chăm sóc mấy đứa trẻ quan trọng hơn.
Quý Vân Vân : “Không còn , gì mà lo lắng chứ?”
“Chờ sang năm em sinh con, em , sẽ đưa em .” Lý Trí .
Lời còn lọt tai, nhưng Quý Vân Vân vẫn : “Anh lời dễ như nhưng thực tế , sang năm trung học nghỉ, em ở cữ, thể chỗ nào nữa?”
“Ở cữ xong liền đưa em .” Lý Trí .
Trung học nghỉ cũng nghỉ, nghỉ liên tiếp đến tháng 9 mới nhập học, nghỉ hai tháng rưỡi, đáng giá.
“Lý Trí, con đừng nó hươu vượn.” Cha Quý .
Ông nhíu mày, đứa con gái của thật cố gắng, gả vẫn tính tình như , đến lúc đó Lý Trí nghỉ để cùng nó ở cữ, cũng thể chính xác như ?
Còn thể chăm sóc đến lúc đó, còn gì mà bất mãn?
Lý Trí , liền bắt đầu băm gà.
Đừng nghĩ chỉ dạy học, rốt cuộc lớn lên trong thôn, chuyện thủ công nghiệp vẫn , cha Quý thấy cũng hài lòng.
Cùng Quý giống , ông đối với con rể cũng yên tâm, phẩm chất thể chê, thím Thái giới thiệu cho đúng là mối duyên !
Giữa trưa thức ăn phong phú, một nồi hầm gà thơm ngào ngạt, một bàn lớn thịt gà xào, còn trứng gà, cùng mấy món khác, năm sáu món ăn.
Lý Trí ăn nhiều, lúc trở về, Quý bắt cho một con gà cùng một rổ trứng gà để mang về huyện thành mà ăn, Lý Trí tất nhiên ngượng ngùng mang về, cho vợ mười đồng tiền nhưng kêu cầm .
“Cũng đồ đáng giá gì, cứ cầm .” Quý Vân Vân ở một bên trực tiếp nhận lấy, đó liền lên ghế xe đạp.
Lý Trí cùng Quý chào tạm biệt, đó chở Quý Vân Vân về, đường : “Cha tuổi cũng lớn, em lễ phép với họ chút.”
Thật thể cảm nhận hai già đối với hoan nghênh, hơn nữa cảm thấy cha vợ đều là phúc lớn, tính toán so đo mấy việc nhỏ, so sánh , nhưng vợ của , thật sự một chút cũng hiểu chuyện.
“Anh cần xen chuyện đó, đây là cha em, cần giống như Tô Đan Hồng.” Quý Vân Vân .
Trên thực tế cô đối với một con gà và một rổ trứng vẫn hài lòng, Tô Đan Hồng nhất định sẽ trở về, sẽ thể lấy nữa, còn bằng nhân lúc lấy nhiều một chút, nhưng mà cô cho lấy.
Lý Trí lắc đầu, gì nữa.
“ mà đồng ý với em, sang năm mang em Bắc Kinh du lịch.” Quý Vân Vân .
Cô Tô Đan Hồng hơn về thứ!
“Đi thôi.” Lý Trí đạp xe .
Sau khi hai vợ chồng về, Quý cùng cha Quý chuyện: “Lý Trí là đứa .”
Bà dám thẳng, nếu con gái nhất định sẽ mắng vài câu, quả thật Lý Trí là một thanh niên .
rốt cuộc cũng từ bụng chui , hiện tại bà cũng chỉ thể đứa con gái của , nếu thể tìm nhà chồng như ?
Cha Quý : “Có rảnh thì bà cùng nó chuyện, bảo nó đừng rảnh rỗi sanh sự, nếu rảnh thì mua đồ cho Lý Trí bồi bổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-228.html.]
Trước ông cũng thèm để ý mấy thứ , nhưng già liền thấy điểm ông mới hiểu sâu sắc.
Lúc vợ thằng ba hiểu chuyện, đừng nghĩ sẽ việc hiếu kính thứ gì, nhưng bây giờ, cái gì , nó đều đưa cho Kiến Quân mang một phần qua, chính vì hai già bọn họ ăn đủ, thường xuyên đồ bổ cho nên thể .
Trước đến mùa đông liền khỏe, eo chân ông đều đau nhức, nếu gặp thời tiết tuyết rơi, đừng nghĩ đến việc sống yên qua ngày, cả đều đau.
Hiện tại tình trạng hơn một chút, tuy rằng vẫn chút thoải mái, nhưng ban đêm vẫn thể ngủ ngon.
Không chỉ ông và bạn già, còn trai lớn bên , từ khi ăn cơm với họ, thể hơn lúc .
Nhìn Kiến Quân.
Chuyện Kiến Quân cũng ít, cả ngày thời gian nghỉ ngơi, nhưng bởi vì ăn ngon nên khỏe nhất trong các em.
Còn con rể Lý Trí, bởi vì bận rộn công việc, còn lo lắng cho việc dạy học lớp trọng điểm, nếu như chăm sóc , tiêu tốn sức khỏe của chính , già sẽ .
“Để nó tự , chồng của đau lòng, còn trông cậy ai nữa?” Mẹ Quý .
Đứa con gái lười đến như , thông, đến con rể Lý Trí gầy ít, cần bà cũng con gái chăm sóc nó cẩn thận, chừng còn liên lụy nó ít.
Chỉ là hiện tại gả ngoài, sống như thế nào để cho tụi nó sống thế .
mà đứa con rể cũng hiếu thuận, còn đưa cho bà mười đồng tiền mua chút xương hầm canh uống.
Mười đồng tiền cũng ít, nhưng hai vợ chồng bà vẫn tiền, thiếu chỗ đó, chỉ là nó là đứa trẻ hiếu thảo vẫn nên nhận lấy, nhưng cũng để cho vợ chồng nó chịu thiệt .
Hôm nay ba con gà còn một rổ trứng gà liền đổi lấy mười đồng tiền.
“Không Kiến Quân cùng Đan Hồng khi nào trở về?” Mẹ Quý .
“Khó dịp Bắc Kinh một chuyến, nhất định ở chơi mấy ngày.” Cha Quý .
Mẹ Quý : “Kiến Quân về sẽ đưa hai chúng đến Bắc Kinh xem một chút, ông ?”
“Vẫn nên việc thôi, còn nhiều chuyện cần như , hai thể chứ?” Cha Quý .
Tuy rằng nhưng thể chạy ? Bọn họ , vườn trái cây ai chăm sóc?
Mẹ Quý gật đầu.
“Bà, bác ba cùng bác ba gái khi nào trở về?” Chính bà hỏi xong, Yên Nhi cũng hỏi bà.
“Còn vài ngày nữa.” Mẹ Quý .
“Không bác ba gái sẽ mang đồ gì trở về.” Yên Nhi hì hì .
Lần Quý Kiến Quân đưa Tô Đan Hồng và hai đứa con trai của xuất phát Bắc Kinh, cũng chỉ nhà bọn họ, bao gồm cả Yên Nhi cũng đưa .
Yên Nhi còn nhỏ, thật cũng đưa theo, nhưng vẫn là câu , nếu mang theo Yên Nhi thì cháu trai Quý Tiểu Đông, cháu gái ngoại Hiểu Trân và Hiểu Ngọc mang theo ?
Về phần bọn họ thư giãn cũng thời gian, đây cũng lấy cớ, cho nên dứt khoát, Quý Kiến Quân liền đưa theo, một chuyến du lịch là chơi đến vui vẻ, chỗ để phát sinh ý kiến tranh chấp.
Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng đầu mùa đông, khi về cũng gần cuối tháng 11.
Trực tiếp gọi xe về, ngoài một chuyến, gia đình xem như thời tiết, cũng cảm thấy trong nhà thoải mái hơn.