Đại Đường Tham U Lục - Chương 11.2: Sở thích
Cập nhật lúc: 2025-03-09 20:34:52
Lượt xem: 0
Viên Thứ Kỷ thấy ông ta thật sự đã thổ lộ tình hình thực tế, trong lòng lại càng kinh ngạc, nhưng cũng mơ hồ đoán được không phải đơn giản như mình nghĩ, nên chỉ yên lặng nghe ông ta nói tiếp cái gì.
Quả nhiên, Vương Ninh An nói: “Ai ngờ, tiểu nhân đến chỗ ở của mẫu tử bọn họ mà Tiểu Lệ Hoa tìm kiếm, lại nghe nói hai người đã dọn đi từ lâu, tiểu nhân trở về nói, nàng ấy vô cùng đau lòng, khóc lóc không thôi, nhờ ta giúp đỡ tìm kiếm. Ta không chịu được nàng ấy khóc lóc kể lể, tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được manh mối, hóa ra hai mẫu tử đó bởi vì không sống tiếp được, đã dọn nhà đến nông thôn, ta thầm nghĩ dứt khoát giúp người giúp đến cùng, nên truy xét thẳng ra khỏi thành, cuối cùng cũng nghe ngóng được thôn xóm nơi bọn họ đặt chân đến, ai ngờ, năm trước thôn này bị một đám giặc cướp bóc, mẫu tử đó đã gặp nạn cả đôi.”
Viên Thứ Kỷ nghe thấy “gặp nạn”, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Vương Ninh An lau nước mắt, nói: “Ta vốn muốn nói chuyện này cho Tiểu Lệ Hoa, lại sợ nàng ấy không chịu nổi, cho nên suy đi nghĩ lại, quyết định giấu diếm, chỉ nói hai mẫu tử đó không sao, quả nhiên nàng ấy vô cùng vui mừng… Ngày xảy ra vụ án, chẳng biết tại sao, Tiểu Lệ Hoa lại chất vấn ta những lời như có phải Tiểu Điển vẫn còn sống không, lại khăng khăng muốn đi gặp Tiểu Điển, ta thấy nàng ấy đau lòng tuyệt vọng, ép hỏi lại gấp gáp, biết không giấu được, không còn cách nào, đã nói ra lời nói rằng mẫu tử bọn họ sớm đã c.h.ế.t trong tay bọn cướp bóc rồi…”
Viên Thứ Kỷ nín thở, trong lòng lại không nhịn được nhảy loạn thình thình. Vương Ninh An ăn nói kín kẽ, thần sắc chân thành tha thiết, khiến người ta khó mà phân biệt được thật giả.
Nếu như không phải lúc trước Liên Kiều và Thập Bát Tử đều từng gặp qua Tiểu Điển ở miếu Dược sư Bồ Tát, chỉ e là Viên Thứ Kỷ cũng sẽ tin những lời thoái thác này của ông ta không chút do dự gì, chẳng trách Tiểu Lệ Hoa bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy.
Viên Thứ Kỷ nói: “Theo như người nói, vậy hai mẫu tử đó sớm đã không còn trên đời rồi, nhưng vào mấy ngày trước, có người từng phát hiện ra Tiểu Điển ở trong thành, lẽ nào người không biết chuyện này sao?”
Vương Ninh An lau khô nước mắt: “Chỉ e là đại nhân nghe thấy từ trong miệng Liên Kiều đúng không, ôi, vốn dĩ ta cũng đã nói rồi, bởi vì Liên Kiều ghen ghét ta thân thiết với Tiểu Lệ Hoa, trong cơn ghen tuông, lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nàng ta không biết nghe được chuyện của Tiểu Điển từ nơi nào, chỉ e là cố ý bịa đặt ra, châm ngòi ly gián quan hệ của hai người bọn ta, quả nhiên Tiểu Lệ Hoa mắc bẫy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-11-2-so-thich.html.]
Viên Thứ Kỷ nói: “Được, nếu như Liên Kiều cố ý châm ngòi ly gián, vậy thì, sao lại còn có người khác cũng từng nhìn thấy Tiểu Điển?”
Vương Ninh An nhíu mày, bỗng nhiên nói: “Người khác? Không biết là ai? Năm đó ta truy xét biết được, mẫu tử bọn họ đích thực đã bị giết, lẽ nào là người may mắn cùng tên? Hoặc là… năm đó Tiểu Điển tìm được đường sống trong chỗ chết, mà mọi người không biết? Ông ta nói hai câu này, chợt vội vàng khẩn cầu: “Đại nhân, nếu như Tiểu Điển quả thật còn ở thế gian, vẫn mong đại nhân mau chóng phái người truy xét tung tích của thằng bé, nếu như thằng bé vẫn sống tốt, vậy Tiểu Lệ Hoa ở trên trời có linh thiêng… có lẽ cũng có thể được an ủi một chút.”
Viên Thứ Kỷ không hỏi ra manh mối, trong lời nói của Vương Ninh An lại không có sơ hở, nếu lời ông ta nói là thật, Tiểu Lệ Hoa lại c.h.ế.t vì tự sát, vậy thì chắc hẳn chân tướng là Tiểu Lệ Hoa không thể nào chịu đựng được sự thật mẫu thân và đệ đệ nhỏ tuổi đã sớm bỏ mình, lựa chọn tự sát.
Chuyện đến nước này, không còn lý do gì để giam giữ không thả Vương Ninh An nữa.
Không đến buổi trưa, Vương Ninh An đã đi ra khỏi cửa lớn của phủ nha, lúc bước xuống bậc thang, ông ta đột nhiên dừng lại, Vương Ninh An nhìn lướt qua con sư tử đá lù lù bất động bên dưới, nhìn từ góc độ này, dường như sư tử đá cũng đang quỳ rạp dưới chân ông ta, ông ta lại ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, ánh mặt trời chói mắt khiến ông ta không khói nheo chặt đôi mắt lại, nhưng điều này không hề làm cho ông ta không vui, ngược lại, ông ta cười kinh thường một cái, giơ tay phủi bụi trên tay áo.
Đang nhàn hạ muốn xuống bậc thang, Vương Ninh An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy bên dưới bức bình phong Giải Trãi(*) khổng lồ đối diện phủ nha, có một người đang đứng.
(*) Giải Trãi/獬豸: là tên một thần thú đứng đầu trong năm loại linh thú thuộc bộ kỳ lân.