Đại Đường Tham U Lục - Chương 10.1: Kiêng nể
Cập nhật lúc: 2025-03-06 22:19:06
Lượt xem: 1
Làm quân tử
Tuy rằng Liên Kiều là hoa khôi thanh lâu, nhưng cũng có chút gan dạ khác biệt.
Bởi vì nàng ta là cô nương đang nổi tiếng, tú bà không dám nghiêm ngặt khắc nghiệt như đối xử với người khác, cho nên bình thường ăn mặc đi ở của Liên Kiều, đều dư dả hơn các tỷ muội cùng nghề khác trong lâu.
Từ khi sau miếu Dược sư Bồ Tát trở thành nơi tập trung cư trú của đám ăn mày ở huyện Đồng, dân chúng bình thường càng nhìn càng sợ, không muốn đến gần xung quanh. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, cách mười ngày nửa tháng, Liên Kiều sẽ thay đổi diện mạo, mang chút đồ ăn đến tiếp tế cho đám ăn mày.
Trong thư phòng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe Liên Kiều nói: “Lần đó, ta vẫn đến miếu Bồ Tát như cũ, phát thức ăn, lúc đang định đi, nghe thấy trong bụi cỏ có động tĩnh, gạt bụi cỏ ra, vậy mà lại phát hiện một đứa trẻ bảy tám tuổi, vết thương trên người chồng chất, An Thiện nói với ta thằng bé tên là Tiểu Điển.”
Trong kỹ viện thường sẽ dùng vài biện pháp dạy dỗ đối với những cô nương không nghe lời, Liên Kiều liếc mắt một cái đã nhìn ra vết thương trên người Tiểu Điển là bị người ta cố ý tra tấn để lại.
Liên Kiều nhìn ra điều bất ổn, thế nhưng lòng đề phòng của Tiểu Điển rất nặng, từ đầu đến cuối đều không chịu thổ lộ nội tình. Bởi vì thời gian không còn sớm, Liên Kiều chỉ đành trở về lâu trước.
Chờ ngày khác, cuối cùng Liên Kiều cũng thoát thân để đi vào trong miếu, nhưng Tiểu Điển đã mất tích nhiều ngày rồi.
Ngoài cửa gió đêm chợt nổi lên, xẹt qua cánh cửa sổ, có tiếng vù vù.
A Huyền nhìn lướt qua cửa sổ một cái, lại nhìn ra cửa, đưa tay gãi nhẹ hai cái trên bịt mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-10-1-kieng-ne.html.]
Viên Thứ Kỷ đang hỏi Liên Kiều: “Vậy thì, Tiểu Điển này thật sự là đệ đệ ruột của Tiểu Lệ Hoa sao? Làm sao ngươi nhận ra được? Theo như ta biết, trong huyện Đồng cũng có rất ít người biết nàng ta còn có một đệ đệ ruột.”
Danh tiếng của Tiểu Lệ Hoa ở trong Thiên hồng lâu là thấp kém nhất, hơn nữa nàng ấy cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà, lại thêm từ nhỏ nàng ấy đã bị bán vào trong lâu, càng không có người nào quan tâm đến những chuyện như trong nhà nàng ấy có còn người hay không, còn có những người nào.
Đến cả A Huyền, tuy rằng có hiểu biết đến bảy tám phần về người trong Thiên hồng lâu, nhưng cũng không biết Tiểu Lệ Hoa còn có một đệ đệ ruột.
Liên Kiều cười lạnh một tiếng, nói: “Không sai, quả thật chuyện này có rất ít người biết. Các người đoán xem, vì sao ở trong lâu Tiểu Lệ Hoa tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện nàng ta có một đệ đệ?”
Đương nhiên A Huyền và Viên Thứ Kỷ đều không đoán ra được. Liên Kiều nói: “Bởi vì có người vô cùng “suy nghĩ” cho nàng ta, cho nên từng chỉ bảo nàng ta, bảo nàng ta đừng nhắc đến trong nhà còn có một đệ đệ với người khác, dù sao, đứa trẻ kia không giống với nàng ta, sau này thằng bé sẽ rất có tiền đồ, nhưng nếu như để người khác biết thằng bé có một tỷ tỷ làm kỹ nữ, vậy thì sẽ không ngẩng đầu lên được ở trước mặt người khác, tiền đồ cũng đều bị hủy hết.”
Tuy rằng Tiểu Lệ Hoa bán thân vào thanh lâu, không thể làm khác, nhưng trong lòng quả thật nhớ mong đến tình hình trong nhà. Mới đầu nàng ấy từng thử lén chạy về nhà mấy lần, nhưng bị trong lâu nhẹ nhàng bắt trở về, lần nào cũng bị đánh tróc da bong thịt, thậm chí hấp hối còn chút hơi tàn.
Sau này nàng ấy dần dần trưởng thành, cuối cùng cũng học được sự ngoan ngoãn, trong lòng âm thầm nghĩ ra một cách, nếu như nàng ấy không thể chạy ra ngoài, vậy nếu như phó thác cho một người đáng tin cậy… thì cũng được.
Chính vào lúc nàng ấy vừa bắt đầu tiếp khách chưa lâu, rất nhanh nàng ấy đã gặp được một người đáng tin cậy, hoặc nói, là người nàng ấy tưởng rằng đáng tin cậy.
Sự xuất hiện của Vương Ninh An, khiến Tiểu Lệ Hoa vui mừng như điên, gần như nàng ấy không thể tin được lại có vận may như vậy. Vương mỗ là một “người có học”, đương nhiên người có học rất nhã nhặn, ham thích tao nhã, phẩm hạnh đều tốt, biết khiến người ta nghiêm túc kính nể.