Đặc công xuyên không: Duyên phận oan gia - Chương 288: Hoàng Đế Hóa Giải Cổ

Cập nhật lúc: 2025-08-19 16:11:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến khi hai thị vệ lui khỏi công đường, Hoàng đế mới thở phào nhẹ nhõm, lẽ y cảm thấy an , cũng thấy Ngũ Thánh phản ứng đặc biệt gì, y còn cùng hai vị Thánh nhân chuyện phiếm vài câu.

“Từ khi Tăng Thánh nhân giúp Trẫm điều dưỡng thể, Trẫm cảm thấy thể khỏe hơn nhiều, ngày khác Trẫm sẽ thiết yến, đương nhiên hảo hảo cảm tạ mấy vị Thánh nhân.”

“Bệ hạ tinh thần hơn nhiều, thật sự thần kỳ.” Lý Thánh nhân tiếp lời.

Lâm Thánh nhân gật đầu phụ họa, “Y thuật của lão Tăng cao đến , hiếm .” Lời y khẽ, nhưng Hoàng đế vì trong cơ thể cổ , thấy, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Được , tiếp tục xét xử .”

Đại Lý Tự khanh cảm thấy lời giữa Thánh nhân và Bệ hạ hàm ý sâu xa, nhưng y dám truy cứu, vội vàng vỗ kinh đường mộc tiếp tục khai thẩm.

“Ngươi vì đến địa lao ám sát thừa tướng đại nhân?”

“Tội thần lệnh mà .”

Lý Thánh nhân trong lúc bọn họ chuyện lấy bình ngọc, Lâm Thánh nhân cạnh y, gần Hoàng đế hơn một chút, cho nên thể che động tác tay của y. Hai chút phiền não để đưa thuốc giải cổ đến mặt Hoàng đế, dù chỉ là một làn khói, theo cách của bọn họ đến mặt Hoàng đế cũng còn bao nhiêu, hóa giải cổ của y là một vấn đề.

Y lão thừa tướng một cái, lão thừa tướng lập tức hiểu , giành lời Đại Lý Tự khanh mở miệng, “Bệ hạ, tội thần đối với Nam Ninh trung thành tuyệt đối, mấy chục năm từng chút lơ là, phạm sai lầm lớn thần hối hận kịp, Bệ hạ đích giá lâm, thần tâm mãn ý túc, chỉ nguyện , ngày ngày cầu phúc cho Nam Ninh.”

Lão thừa tướng nước mắt giàn giụa, đường một trận xối xả, những mặt ai cảm động, Hoàng đế cũng thể cảm động. Phải, dù trong lòng y rõ tình hình, nhưng y vẫn giả vờ cảm động, thế là xuống đài cao, vươn tay đỡ thừa tướng dậy, hít sâu mấy , “Lòng trung thành của lão thừa tướng Trẫm đều , cần cù siêng năng mấy chục năm, dễ dàng gì, chỉ là, ai...”

Y một lời khó hết mà thở dài.

Lý Thánh nhân nhân cơ hội búng ngón tay một cái, một luồng khói trắng tụ thành một sợi thẳng tắp bay về phía đỉnh đầu Hoàng đế. Tuy mấy bắt mắt, chẳng mấy ai để ý, nhưng Lão Thừa tướng vì luôn chăm chú nên quả thực trông thấy. Thế là lão nước mắt lưng tròng ngẩng đầu Hoàng đế, "Tạ Bệ hạ ban cho thần cơ hội , để lão thần diện kiến cuối." Luồng khói trắng vặn bay mũi Hoàng đế.

Hai vị Thánh nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ về ngủ ngay. Bọn họ lăn lộn giang hồ nhiều năm như , đây là đầu tiên lên công đường, cảm thấy thoải mái. Chờ Tiểu Lâm Tử lên ngôi, bọn họ tuyệt đối sẽ dính dáng đến những chuyện nữa, vẫn là tự do tự tại ở giang hồ thì hơn.

"Ngươi cứ yên tâm, trẫm sẽ..." Hoàng đế ngớ , nhất thời gì, "Tiếp tục xét xử ." Nói , bước lên vị trí cao.

"Thừa tướng nhận tội ?" Đại lý tự khanh vẫn tin, bởi cách xưng hô cũng đổi.

Lão Thừa tướng ngừng một chút, "Có lẽ , nhưng thần quả thật nỗi khổ tâm, nên thế nào..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dac-cong-xuyen-khong-duyen-phan-oan-gia/chuong-288-hoang-de-hoa-giai-co.html.]

"Thừa tướng!" Đầu óc Hoàng đế bỗng nhiên chút choáng váng, nhưng vẫn rõ lời Thừa tướng , lập tức dậy, hình loạng choạng.

"Bệ hạ!" Người bên cạnh giật , Quách công công vội vàng đỡ lấy , "Bệ hạ sắc mặt , liệu nên hồi cung nghỉ ngơi ạ?"

"Trẫm , cứ xử án ."

Mấy vị Thượng thư thấy sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng tệ, trong lòng chút thấp thỏm. Vụ án lúc nào xử tiếp cũng , nhưng nếu Hoàng thượng chuyện gì, bọn họ e rằng lấy cái c.h.ế.t tạ tội. Lão Thừa tướng lão là bất đắc dĩ, đằng còn nguyên do, nhưng Bệ hạ thể khỏe cũng cố chịu đựng, nhất định bọn họ phán xử vụ án. Nguyên nhân trong đó thể khiến suy nghĩ sâu xa. Làm bây giờ? Đại lý tự khanh liếc mấy vị Thượng thư một cái, mong rằng họ thể đưa giải pháp nào đó...

"Bệ hạ, xin hãy hồi cung nghỉ ngơi ạ, thần chờ nhất định sẽ xét xử vụ án rõ ràng mạch lạc." Mấy vị đại nhân Thượng thư đồng loạt quỳ xuống đất, thỉnh cầu Hoàng đế hồi cung.

Hoàng đế tức giếng, thầm nghĩ các ngươi đây là tập thể tạo phản ? Lời trẫm chẳng lẽ còn tác dụng gì nữa ? Hoàng đế tức giận công tâm, đang định quát mắng, nào ngờ còn kịp mở miệng ngất lịm . Quách công công giật nảy , vội vàng đỡ lấy Hoàng đế, may mà phản ứng nhanh, đỡ trúng , "Bệ hạ!" Hắn hoảng hốt kêu lên một tiếng, đó nhanh chóng ngậm miệng, sai thị vệ khiêng Hoàng đế nội thất.

Toàn bộ trong công đường đều kinh ngạc, mấy vị đại nhân còn kịp phản ứng, vẫn là Lão Thừa tướng khẽ nhắc nhở, "Thôi bãi đường , tuyên Thái y, chuyện hôm nay truyền ngoài, Bệ hạ chỉ là quá lao lực, nghỉ ngơi một chút sẽ thôi."

Mấy vẫn còn chấn động biến cố đột ngột, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng , dọn dẹp hiện trường giam Lão Thừa tướng và tiểu thị vệ Đại lao Hình bộ, lúc mới vội vàng xem Hoàng đế.

"Bệ hạ, ạ?" Đại lý tự khanh thấp thỏm hỏi.

"May mà hai vị Thánh nhân ở đây, họ Bệ hạ, trúng cổ trùng ..." Quách công công vẫn còn chút khó tin. Đương nhiên, cũng chỉ là khó tin bề mặt mà thôi. Là tâm phúc của Hoàng đế, Hoàng đế những gì. Hắn tuy thể lý giải, nhưng thể chi phối Hoàng đế. Nếu thể giải cổ cho Hoàng đế, vẫn mong điều đó. Kể từ sự kiện cung biến, cảm thấy Hoàng đế đổi . Dần dần, cũng hy vọng Thái tử điện hạ thể thuận lợi đăng cơ, lẽ chỉ như mới thể cứu vớt Bệ hạ. Hắn cảm thấy Bệ hạ của trở nên vô cùng xa lạ.

Tai nạn đó hề , nhưng thấy hai vị Thánh nhân phản ứng còn nhanh hơn cả thị vệ, nhanh chóng kéo Hoàng đế nội thất, liền đây là kế hoạch mà Thái tử sắp đặt từ . Như cũng , nghĩ, chỉ cần thể cứu Hoàng thượng, nguyện ý phối hợp với Thái tử. Thực tế, trong mấy con của Hoàng đế, từ đầu trúng Thái tử, đáng tiếc Hoàng đế rõ ràng nghĩ như .

Hai vị Thánh nhân yêu cầu tạm thời di chuyển Hoàng đế, nhất là đợi tỉnh mới đưa về cung. Mấy vị đại nhân Hoàng đế trúng cổ trùng vẫn còn sợ hãi, nhưng nhanh chóng hạ lệnh phong khẩu. Mấy đương nhiên dám lung tung. Hoàng đế ngất xỉu tại công đường, đó trúng cổ trùng, nếu bất kỳ bất trắc nào, bọn họ e rằng đều thể thoát . may mắn Ngũ Thánh ở đó, Ngũ Thánh chỉ đợi Hoàng đế tỉnh , điều đó cho thấy Bệ hạ hẳn là vấn đề lớn gì.

Chuyện Hoàng đế ngất xỉu tự nhiên truyền về cung. Thái tử buộc đến hầu bệnh, thậm chí còn đưa theo Tăng thần y.

"Phụ hoàng ạ?" Vừa đến Đại lý tự, Lâm Tiêu vội vàng hỏi, "Người lúc nào thể tỉnh?"

"Thánh nhân Bệ hạ trúng cổ trùng, tuy giải nhưng thể vẫn còn suy yếu, đợi tỉnh mới thể hồi cung." Đại lý tự khanh cẩn thận đáp, "Còn về việc bao giờ tỉnh..." Bọn họ .

"Không , cô thỉnh thần y, nhất định sẽ khiến phụ hoàng sớm tỉnh ."

Tăng thần y bắt đầu quan sát Hoàng đế, hai mắt sáng rỡ như hai vị Thánh nhân. Lâm Tiêu bất đắc dĩ, đây đều là đám thích xem náo nhiệt, thấy chuyện lạ mà chẳng ngại chuyện lớn lao gì!

Loading...