Đặc công xuyên không: Duyên phận oan gia - Chương 269: Đại tiệc thịt nướng

Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:49:02
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, nhất thời ngủ , liền vườn thưởng thức tiệc nướng. Người trong thiện phòng mang dụng cụ nướng đến đình viện, một chiếc giá lớn, xung quanh dựng vài đống lửa, các loại thịt và rau củ thái sẵn bày la liệt. Âu Dương Yên nhớ cảnh cùng bạn bè cắm trại nướng BBQ thời hiện đại, quả thật là… khiến hoài niệm.

“Trước ở nước ngoài, ngươi ít khi ăn loại tiệc nướng nhỉ?” Nàng hỏi Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu đang bận phết dầu lên thịt giá, phết cảm khái: “Thứ mà chẳng , huống hồ hộ tịch của cũng chuyển .” Ý vẫn là của nước : “Huống hồ chúng vốn dĩ nay đây mai đó, gì mà từng thấy qua? Loại cũng thường ăn.” Chỉ là những món ăn tinh xảo thì ăn nhiều hơn, loại tiệc nướng ngoài trời còn ghét vì quá ồn ào.

“Cũng mà.” Âu Dương Yên ánh mắt liền đang nghĩ gì: “Đông ăn thì náo nhiệt.”

“Trước nhiều với như .” Lâm Tiêu suy nghĩ một lát, thở dài: “Bây giờ ngẫm , lẽ là, ăn gì quan trọng, quan trọng là ăn với ai, ?”

Âu Dương Yên vẻ ngây ngốc của , nhưng ánh mắt đặc biệt sáng rực nàng, nàng kìm mà ghé sát lên hôn lên má , mắng: “Nhìn gì mà , còn mau nướng !”

“Vâng, Nương tử đại nhân.”

Âu Dương Yên một bên ăn trái cây, cũng hỏi buổi chiều điều tra những cung mấy ngày nay thế nào , đôi khi nàng cảm thấy nếu cần thiết, hai việc riêng của thì cần kể hết cho đối phương. Vị là đại đạo, tự nhiên cách việc và nguyên tắc riêng của , , nàng cũng lười hỏi.

Cửu Hoàng Tử chăm chú chằm chằm đống lửa, hiếm khi tham gia một hoạt động tập thể như , nếu Hoàng đế ở trong cung, bọn họ nướng BBQ ngoài trời thế chắc chắn sẽ phạt, tranh thủ lúc mặt mà vui chơi. Sau , cũng chỉ khác bẩm báo, cùng lắm là giáo huấn vài câu mà thôi.

“Tiểu Cửu đừng gần quá, cẩn thận bỏng đấy.” Hạ Thái phi nhắc nhở.

Mấy vị Thái phi cung bao nhiêu năm, hiếm khi gặp chuyện vui như . Hậu cung quy tắc nhiều, Tiên Hoàng tuy là thích chơi, nhưng là Hoàng đế cũng thể gì tùy tiện, bọn họ khi phiêu bạt giang hồ thì một thời gian tự do, đừng là tiệc nướng, ngay cả gà nướng bọc đất cũng từng ăn qua, bây giờ ngẫm , đó quả là một thời gian tự do tự tại. Mấy hồi tưởng trò chuyện với Ngũ Thánh, Ngũ Thánh quả là kiến thức uyên bác, chuyện lạ khắp nơi nào mà từng thấy, mấy sang Lâm Tiêu đang phết sốt: “Sốt Tiểu Lâm Tử pha thật sự từng thấy qua, ngửi thơm.”

“Đó là đương nhiên.” Nghe thịt nướng, Nhiếp Minh Chủ và Tần Thời Phong cũng đến góp vui, Tần Thời Phong phụ Lâm Tiêu, ở một bên nuốt nước miếng ừng ực.

“Thịt cừu là chúng đích chợ chọn lựa, năm vị Thánh nhân là cao thủ chọn cừu, cừu non béo gầy …”

“Ai, đây chính là cá lớn nuốt cá bé!” Cửu Hoàng Tử đột nhiên cảm thán.

Âu Dương Yên sững sờ, kỳ thực ở hiện đại, nàng từng tham gia nhiều hoạt động cứu trợ và bảo vệ động vật, hoang dã, loài nguy cấp, cũng động vật lang thang. nàng ăn chay, loại động vật nuôi nàng cũng ăn, nhưng nàng giải thích cho đứa trẻ như thế nào đây? Nói là cá lớn nuốt cá bé, đây quả thực là quy luật sinh tồn của vạn vật đời.

“Tiểu Cửu , những con cừu non bách tính nuôi lớn, chính là để bán đổi lấy tiền. Vậy mua chúng về gì? Chắc chắn là để ăn, chẳng lẽ mang về nuôi ? Bách tính nuôi lớn từng đàn cừu non, vì lượng nhiều, sẽ trân trọng. Đây thuộc về sự chi phối, vì cừu là do họ nuôi lớn, họ quyền chi phối, chứ cá lớn nuốt cá bé.”

Cửu Hoàng Tử vẻ mặt m.ô.n.g lung, ý là gì ? chợt hiểu : “Vậy chúng là do Phụ hoàng nuôi lớn, nên cũng thể chi phối chúng ?”

Mọi sững sờ, cảm thấy lời chỗ nào đó đúng, nhưng hiểu , vẻ hợp lý…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dac-cong-xuyen-khong-duyen-phan-oan-gia/chuong-269-dai-tiec-thit-nuong.html.]

Thịt cừu nướng xong, đều vây quanh. Ngự trù hạ d.a.o như thần, cắt thịt từng lát, thịt nướng bên ngoài cháy xém, bên trong mềm mọng, xèo xèo mỡ, ngay cả Âu Dương Yên cũng kìm mà nuốt nước bọt.

“Lâu ăn thịt cừu nướng nguyên con thế !” Nàng cảm thán.

Mấy xuống cũng lời nào, chỉ cắm cúi ăn, Ngũ Thánh ăn hết một đĩa lấy thêm một đĩa, Lâm Tiêu híp mắt bọn họ, đoạn với Ngự trù: “Cũng gần xong , ngươi lui xuống , mang những khác cùng .”

Mấy đang tăng tốc độ, đợi khi thị vệ và cung nữ đều lui xuống, Tôn Thần Toán mỉm Lâm Tiêu, thể , bữa thịt cừu Thái Tử đích nướng, chính là mời sức. Cả đời nhận vô lễ vật, nhưng loại lễ vật mới khiến tâm mãn ý túc.

“Kẻ đó ở đây, cứ ngỡ chúng để ý mà lén chuồn , chắc là đang tìm nơi giam giữ Đoan Hoàng.”

“Ồ, thì yên tâm .” Lâm Tiêu đầu búng tay một cái: “Để Đông Cung giới nghiêm, . Xem còn thể chạy , mang , mơ!”

“Vậy đám bên thì ?” Tần Thời Phong chỉ ngoài đình, nơi đó thắp vài đống lửa, ánh lửa chiếu cũng xa, chỗ tối nếu kỹ, còn thấy hơn mười áo đen đang vây quanh.

“Cần hỏi cung, đừng g.i.ế.c hết.” Lâm Tiêu khẽ : “Mấy vị Thánh nhân ăn mấy đĩa thịt cừu , chi bằng tiêu hóa một chút? Ta nãy ăn chậm, vẫn còn nửa đĩa ăn xong.”

“Chẳng ngươi còn ám vệ đó ?” Các Thánh nhân ăn no động, cảm thán rằng đây mới là khí nên dịp Tết.

“Các ám vệ cũng đang đói bụng, đại lễ Tết, bảo bọn họ sân tự nướng thịt ăn .”

Mọi cạn lời, lúc mới hiểu , thì Thái Tử tính toán kỹ lưỡng , nhân lúc bọn họ đều mặt giải quyết đám , còn thể cho ám vệ một kỳ nghỉ, đúng là một mũi tên trúng mấy đích.

“Các ngươi từ đến?” Lâm Tiêu ăn dậy hỏi.

Người áo đen trả lời, Lâm Tiêu nhét thêm một miếng khoai tây: “Ăn cơm ?”

Một bên là hương vị thơm ngon bay ngút trời, một bên là gió lạnh bốn phía thổi đến, quả nhiên là sự đối lập rõ rệt, Thái Tử đả kích vẫn lợi hại như .

“Nếu các ngươi chuyện với chúng , chúng mời các ngươi ăn thịt nướng?” Thịt cừu do Ngự trù thái sẵn vẫn còn mấy đĩa đấy.

“…” Mọi nữa cạn lời, Thái Tử sở thích gì ? Đánh ẩu đả đều một tràng vô nghĩa ?

Âu Dương Yên suy nghĩ một chút, Lâm Tiêu là đại đạo, hơn nữa còn là một tiểu đầu mục, nên cơ hội đích trận nhiều. Hơn nữa đại đạo trắng cũng là kẻ trộm, nên khi hành động chắc chắn phép chuyện, kìm nén bấy nhiêu năm lẽ kìm nén đến phát hỏng , nên bây giờ mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, đều vài lời vô nghĩa. Nàng áy náy mỉm với những xung quanh, đây là bệnh, cần chữa.

“Bọn chúng hình như chuyện với chúng , thì tay… thôi?” Lời Lâm Tiêu còn dứt, Ngũ Thánh bay , thầm nghĩ đợi ngươi , lải nhải đến bao giờ.

Loading...