Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 86
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:24:03
Lượt xem: 4
Trong lòng Khanh Linh có chút giật mình, lùi về sau một bước, cùng lúc đó, tên Quỷ tu kia đột nhiên có thể động đậy, đánh úp về phía nàng.
Khanh Linh còn chưa kịp ra tay, một thanh kiếm từ hư không lao tới, trực tiếp c.h.é.m đứt tay của tên Quỷ tu kia.
Quỷ tu dường như không có cảm giác, một cái tay khác lại duỗi ra.
Một tiếng quát kinh hoàng từ đằng xa truyền đến: “Khanh Linh!”
Có người kéo nàng một phát khiến cho tên Quỷ tu kia vồ hụt.
Lúc Quỷ tu còn muốn quay đầu lại, Khanh Linh đã kịp có phản ứng, nhanh chóng vẽ ra một tấm bùa chú, tấm bùa chú đó đánh vào trên trán Quỷ tu.
Khanh Linh: “Đứng im!”
Quỷ tu không động đậy.
Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm: “Không sao chứ?”
Khanh Linh lắc đầu: “Đa tạ.”
Tống Đoan xua tay: “Khách sáo làm gì.”
Hắn đưa mắt nhìn tên Quỷ tu bị cố định kia, lại nhìn qua mấy tên đang bị trói cùng một chỗ, nhíu mày nói: “Ta đang có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
Tống Đoan hơi phiền não, hắn liếc mắt nhìn xung quanh: “Chỗ này nguy hiểm, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói.”
Khanh Linh đành phải đồng ý.
Đi được nửa đường, Khanh Linh đột nhiên nhớ ra: “Ngươi bỏ kiếm luôn à?”
Tống Đoan mờ mịt: “Kiếm nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/86.html.]
“Linh khí của ngươi.”
Khanh Linh: “Đánh bị thương tên Quỷ Tu kia.”
Tống Đoan: “Ta chưa ra tay mà.”
Hắn mở cây quạt xếp trong tay ra: “Huống chi, linh khí của ta là cái này.”
Nga
Khanh Linh quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng đêm đen kịt, vậy thanh kiếm ban nãy là của ai?
Ở đầu khác, sau khi nàng rời đi rồi, ảnh hưởng của quỷ khí trên người mấy tên Quỷ tu kia yếu bớt, bọn chúng đã thoát ra khỏi trói buộc.
Lúc này, bóng người màu đỏ từ trên tường thành chậm rãi đáp xuống đất.
Hắn chầm chậm nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, m.á.u trên thanh kiếm chảy xuôi xuống, hắn đảo mắt nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng nâng lên hút.
Mấy tên Quỷ tu không có ý thức, giống như không nhìn thấy hắn, đang muốn đi tìm Hỏa hồn khác, bước chân đột nhiên dừng lại.
Thanh kiếm kia giống như có mắt, không hề lưu tình xuyên qua lồng n.g.ự.c của bọn chúng, chỉ trong nháy mắt cả đám đã không còn sinh khí.
Cố Vọng thu thập mấy nhân vật nhỏ này xong, lại đi tới nhìn tên cầm đầu kia, hắn ta vẫn đang bị bùa chú cố định như cũ, sau khi bị chặt đứt một cánh tay, trên tay vẫn còn đang chảy m.á.u.
Cố Vọng hời hợt nói: “Không nhận ra chủ nhân, đôi mắt cũng đừng muốn nữa.”
Nói xong, thanh kiếm đang nhỏ m.á.u kia chọc thẳng vào mắt Quỷ tu.
Trong cổ họng Quỷ tu lập tức phát ra một hồi tiếng thét đau đớn.
Cố Vọng “chậc” một tiếng, tiếp tục cắt đầu lưỡi của hắn ta xuống.
Trong không khí tràn ngập một mùi m.á.u tươi, sắc mặt Cố Vọng không đổi, cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Một cái bóng trắng từ trên trời giáng xuống, đứng ở cách đó không xa, giọng điệu lạnh lùng: “Quả nhiên là ngươi tới đây.”
“Đúng vậy.”