Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:17:47
Lượt xem: 8
Không khí không hiểu sao có chút yên tĩnh.
Kịch bản đúng là như vậy, Cố Vọng cũng đúng như vậy, nhưng lúc này lẽ ra Cố Vọng vẫn chưa hắc hóa mới đúng, sao chỉ mới nói mấy câu với một thiếu nữ yếu đuối mà đã nổi sát tâm lên rồi?
Lại còn không chút nào che giấu.
Đây là thiên phú của nhân vật phản diện sao?
Mắt thấy tay của hắn sắp sửa giơ lên, Khanh Linh hơi do dự, nhanh chóng lên tiếng: “Vậy thì có lỗi quá.”
Lời giải thích đột ngột này làm cho động tác trên đầu ngón tay Cố Vọng chớp mắt khựng lại, hắn cất giọng nhẹ nhàng: “Có lỗi gì?”
“Ban đầu thấy công tử cầm Phật châu, cứ tưởng rằng công tử có hứng thú với Phật Môn nên mới muốn mời công tử cùng nghe.” Khanh Linh rũ mắt, giọng nói chứa đựng chân thành áy náy: “Chỉ là không ngờ công tử không thích, cho nên thật xin lỗi.”
Lúc nàng nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, dịu dàng nhưng không nhu nhược, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Cố Vọng nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, không hề lên tiếng.
Khanh Linh cố gắng phớt lờ mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.
Nói thật, nàng chỉ là một con cá mặn chưa trải việc đời mà thôi, nghĩ lại, cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại nàng trở về tiếp tục làm cá mặn , cho nên cũng không có gì đáng để lo lắng.
Áp lực tâm lý vừa được giải trừ, đầu óc Khanh Linh lập tức bắt kịp. Nàng hơi ngượng ngùng vuốt tóc, nói: “Quỷ Tu chúng ta bình thường đều tiếp xúc với mấy thứ kia, cho nên có đôi khi khó tránh khỏi muốn tìm một chút an ủi.”
Nếu hắn đã biết nàng là Quỷ Tu, nói vậy hẳn là không thành vấn đề, thẳng thắng sớm một chút sẽ tranh thủ được nhiều thiện cảm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/8.html.]
Cũng không biết Cố Vọng có tin hay không, hắn đặt chung rượu đang cầm trên tay xuống, quay về dựa vào chỗ ngồi, nhàn nhạt “ừm” một tiếng, không thừa lời nào.
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào danh sách bài hát: “Công tử xem thử xem muốn nghe bài gì, ta mời công tử, coi như bồi tội.”
Nga
Cố Vọng ngược lại cũng không từ chối, tâm tư của hắn dường như cũng không bận tâm muốn nghe cái gì. Ánh mắt quét qua bàn tay nhỏ bé trắng nõn không giống người thường của nàng, cất giọng lười biếng: “Tùy ý.”
Tầm mắt cuối cùng cũng không đặt trên người nàng nữa.
Thế là Khanh Linh gọi gã sai vặt tới: “Cứ chọn bài hay nhất mà xướng đi.”
Gã sai vặt: “Vâng.”
Rất nhanh đã có cô nương mới đi lên, ngồi xuống bắt đầu xướng khúc Đàn Tỳ Bà.
Toàn bộ lầu ba ngoài tiếng xướng khúc ra thì không có bất kỳ âm thanh nào khác. Lúc Khanh Linh đi lên đã cảm thấy hơi lạ, chỗ này ngoài Cố Vọng ra cũng không có khách nhân nào khác, sáng sủa hơn cảnh tượng náo nhiệt ở dưới lầu.
Lúc này, cô nương xướng khúc chậm rãi đi qua chỗ Cố Vọng, vẻ mặt hàm chứa nét thẹn thùng.
Khanh Linh cầm một miếng điểm tâm lên.
Cô nương kia đi tới trước mặt Cố Vọng, khom người hành lễ, giọng nói ngọt ngào như hoa đào: “Cố Vọng công tử.”
Ái chà!