Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 68
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:09:52
Lượt xem: 9
Cố Vọng dường như đã xem xét xong hết toàn bộ huyệt động, hỏi nàng: “Đang nghĩ gì vậy?”
Khanh Linh: “Nghĩ xem lối ra ở đâu.”
“Lối ra à?” Cố Vọng cười khẽ một tiếng: “Không phải rất đơn giản sao?”
Khanh Linh cau mày nhìn hắn: Ngươi biết sao không chịu nói sớm?
Biểu cảm của nàng không hề che giấu, Cố Vọng đọc hiểu được ý tứ của nàng.
Hắn không để tâm đáp: “Không phải chỉ cần phá hủy mấy cái huyệt động lộn xộn này là có thể ra ngoài được rồi sao?”
Tiểu Kim Uyên nóng nảy, đây là kiểu phát biểu điên khùng gì vậy, ngươi mau thu hồi lại đi!
Nó nhanh chóng lên tiếng: “Nếu làm vậy thì núi lửa dưới lòng đất sẽ lập tức phun trào, toàn bộ Thần Cảnh sẽ biến mất, lại còn làm tổn hại tới cả dãy núi Kim Uyên.”
“Vậy sao?” Cố Vọng hơi giật mình, biểu cảm có chút kinh ngạc tượng trưng: “Quả đúng là thế thật.”
Nói xong, khóe môi hắn khẽ cong lên, cười đến gian xảo: “Nhưng đâu có liên quan gì đến ta?”
“Chỉ cần đi ra ngoài là được rồi.”
Tiểu Kim Uyên: “Ngươi ...ngươi... ngươi... ngươi...!”
Khanh Linh nhìn Tiểu Kim Uyên sắp bị chọc tức tới chết, bất đắc dĩ kéo nó qua, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nó: “Hắn chỉ hù dọa ngươi thôi.”
Cố Vọng lửa cháy đổ thêm dầu: “Không hề.”
Tiểu Kim Uyên lại muốn xù lông lên, Thần Cảnh chính là quê nhà của nó.
Khanh Linh ôm Tiểu Kim Uyên lên, dỗ dành nó: “Yên tâm đi, Thần Cảnh sẽ không biến mất.”
Còn có Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên nữa mà.
Nhìn nàng mất cả buổi để dỗ người, Cố Vọng có chút mất kiên nhẫn nhìn Tiểu Kim Uyên: “Câm miệng.”
Tiểu Kim Uyên nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Lúc này Cố Vọng mới đi lên phía trước, bước chân không hề do dự, vừa đi được mấy bước đã quay đầu lại: “Không muốn đi à?”
Khanh Linh có chút không ôm nổi Tiểu Kim Uyên, đang muốn lên tiếng thì Cố Vọng đã duỗi thẳng tay ra, xách cổ áo Tiểu Kim Uyên lên, lôi nó từ trong lòng nàng ra ngoài.
Tiểu Kim Uyên: “Ngươi buông ta ra!”
“Đầu Gỗ mấy ngàn tuổi rồi?” Cố Vọng thật sự buông nó ra, Tiểu Kim Uyên té xuống mặt đất, một tiếng bịch nặng nề vang lên.
Nó trừng mắt xoa xoa cái mông.
Tên đầu sỏ gây chuyện lại cụp mắt nhìn xuống: “Tự mình không có chân à?”
Đôi mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ, một bên ánh mắt chứa đầy uy hiếp, một bên ấm ức tủi thân. Khanh Linh không hiểu sao chuyện này mà cũng có thể cãi nhau được, nàng đi qua kéo Tiểu Kim Uyên lên, hỏi: “Ngươi có biết đó là chỗ nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/68.html.]
Cố Vọng ngược lại thành thật trả lời: “Không biết.”
Khanh Linh: …vậy mà ngươi cũng dám đi sao.
Cố Vọng: “Còn đường nào khác sao?”
Hắn nhìn Tiểu Kim Uyên bị dắt đi, cười xấu xa nói: “Hoặc là, phá chỗ này đi cũng được.”
Tiểu Kim Uyên run rẩy.
Sở thích độc ác của tên này đúng là kỳ lạ thật đấy!
Nhưng đúng là dùng cách nào cũng không được, cho dù là gặp lại quỷ cảnh thì cũng tiếp tục đánh một trận, không còn chuyện gì khác.
Nàng đi theo Cố Vọng tới chỗ có ánh sáng kia.
Nhìn thì có vẻ rất xa nhưng đi chưa đầy một lát đã tới được đầu bên kia.
Nga
Là một thủ thuật che mắt, không biết ở phía bên kia bức bình phong là thứ gì. Cả hai người đều dừng lại.
Khanh Linh theo bản năng nhìn lướt qua Cố Vọng, hắn đang cụp mắt suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì.
Vẫn là tự nàng đi mở đường thì hơn.
Đối mặt với nguy hiểm còn chưa biết rõ, Khanh Linh cảm thấy bản thân mình có nghĩa vụ phải che chở cho Cố Vọng.
Nàng vừa mới nghĩ đến, còn chưa kịp phản ứng, Cố Vọng đã đột nhiên mỉm cười.
Hắn quay đầu lại: “Phật châu đưa cho ngươi đâu rồi?”
Khanh Linh đã sớm cất kỹ, nàng có chút mờ mịt đáp: “Đây.”
Cố Vọng dường như rất hài lòng, hắn đi qua đây, hơi cúi người xuống, ở khoảng cách gần nhìn cô.
Nốt chu sa ở mi tâm cực kỳ chói mắt, màu sắc ánh sáng trong con ngươi hơi thay đổi, hệt như yêu tinh mê hoặc người khác.
Hắn cố ý đè thấp giọng nói: “Muốn tốt cho ta à …”
Khanh Linh: “?”
Nàng có chút chần chừ gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Hắn cong môi: “Vậy thì đi thôi.”
Khanh Linh: “Đi…”
Đâu?
Lời còn chưa kịp dứt, sau lưng đã bị đẩy mạnh một cái, thẳng thừng đẩy nàng vào trong bức bình phong kia.
Khanh Linh thậm chí còn chưa kịp khống chế biểu cảm của mình. Giây phút nàng đột ngột quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy đôi đồng tử đen láy của Cố Vọng, và cả ý cười như có như không ở trên mặt hắn.