Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 665
Cập nhật lúc: 2024-10-11 17:03:34
Lượt xem: 2
Lúc này hơi thở của Cố Vọng lại trở nên lạnh lẽo, nhưng Khanh Linh vẫn cảm thấy nóng rực, tay của hắn phủ lên mắt mình, không tính là chặt, chỉ cần muốn kéo ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể.
Thư Nhất đè thấp giọng, tựa như đang rất đau đớn.
Khanh Linh có chút sửng sốt, nhưng không lựa chọn kéo tay Cố Vọng ra.
Hơn nữa nàng cũng không biết giờ khắc này Thư Nhất đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, mặc dù hai mắt toàn là m.á.u nhưng hắn ta vẫn cố chấp nhìn về hướng nàng, như thể muốn ngắm nhìn nàng, hoặc là đang chờ nàng đáp lại.
Có điều hắn ta mở hé miệng, rồi lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đó là tôn nghiêm sau cùng mà hắn ta giữ lại cho mình.
Cố Vọng im lặng nhìn Khanh Linh trước mặt, không quan tâm lúc này Thư Nhất rốt cuộc là trạng thái gì, hắn chỉ đang đợi nàng lên tiếng, chờ xem nàng muốn xử trí mình ra sao, trừng trị hắn đã g.i.ế.t kẻ này.
Nga
Sau một hồi, Khanh Linh nhẹ nhàng nhếch môi: "Triệt."
Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, gần như không có bao nhiêu tình cảm.
Quỷ ảnh dưới lòng đất đã trở về lòng đất, quỷ khí cũng từ từ tản ra, luồng tử khí áp bức người khác kia cũng biến mất.
Khanh Linh: "Đi thôi."
Cố Vọng bỗng nhiên ngước mắt: "Sao?"
"Rời khỏi nơi này thôi." Khanh Linh nói: "Tối quá, ta không thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/665.html.]
Màu đen đậm dưới đáy mắt Cố Vọng hơi nhạt đi, sau đó hắn chậm rãi mỉm cười: "Được, chúng ta đi thôi."
Một tay còn lại của hắn ôm lấy eo Khanh Linh, nói ở bên tai nàng: "A Linh ôm chặt."
Hai tay Khanh Linh vòng lấy hắn, ngay lúc Cố Vọng định bế nàng rời khỏi nơi này, Thư Nhất rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Linh Linh…"
Khanh Linh không quay đầu lại.
"Tiên tôn, ngươi đã chọn con đường cho mình rồi." Nàng nói: "Nhưng có lẽ ngươi sai rồi, c.h.ế.t ở trong tay ta cũng được, c.h.ế.t trong tay người khác cũng thế, ta cũng sẽ không nhớ rõ ngươi."
Nghe vậy, động tác của Cố Vọng tạm dừng, liếc mắt nhìn nàng.
Thư Nhất cũng dựa vào vách tường, tay siết chặt thành quyền: "Vì sao?"
Trong bóng tối bị bao phủ bởi bàn tay của Cố Vọng, Khanh Linh cười nhạt: "Ta đã sống hai kiếp, biết cái gì nên quan tâm cái gì không nên quan tâm, có một số người và chuyện không xứng là nguyên nhân khiến ta bối rối."
"Không xứng…" Khắp người đều đau nhức, nhưng hắn ta vẫn bật cười: "Không xứng."
Lúc Cố Vọng nói không xứng hắn ta cũng không có phản ứng này, nhưng Khanh Linh thì khác biệt.
Hắn ta ở tổng cục chờ không biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp được một người đặc biệt, lần đầu tiên tìm được chút chờ đợi trong cuộc sống không có gì đặc sắc của mình.
Hắn ta nghĩ có lẽ Khanh Linh giống mình, nàng cũng cô độc cất giấu tâm sự, hai người sẽ cùng ôm nhau cuộn tròn sưởi ấm.