Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 661
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:58:45
Lượt xem: 4
Buồn cười chính là, dù vậy, y vẫn phải dùng thân phận này sống sót, bởi vì thứ gọi là đại đạo.
Ở kiếp trước, sau khi kết thúc vốn tưởng rằng hết thảy đã chấm dứt, nhưng kiếp này vừa bắt đầu, y lại mang theo ký ức của mình trở thành Lâm Ngân Chi sớm như vậy.
Lâm Canh Đình cảm thấy Cố Vọng nói không sai, y cũng là ác quỷ, một ác quỷ không biết mình từ đâu đến và nên đi đâu.
Nói dễ nghe là chí thuần thiện, nhưng y ngay cả tư cách được làm chính mình cũng không có.
Cố Vọng bị vứt bỏ, chẳng lẽ y không phải là một kẻ bị vứt bỏ sao? Y ngay cả việc đặt cho mình một cái tên cũng không làm được.
Nếu như có thể, Lâm Canh Đình càng muốn trở lại làm bản thân không có ý thức như trước kia hơn, không cần vì thiên hạ vì cái thứ gọi là đại đạo.
Nhưng ngày ấy ở Hải Lâm Uyên, có người đã hỏi y, tên của y là gì.
Nếu như có thể, hiện tại y cũng muốn trở thành một cá thể, nói ngôn ngữ bình thường, không phải ác quỷ như Cố Vọng nói, cũng không phải cường đạo mà Vô Kỳ nói.
Mà chỉ là một người có tên, bản thân Lâm Canh Đình.
"Sao hả?" Con ngươi đen của Lâm Canh Đình trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì nhìn Vô Kỳ: "Ngươi cảm thấy mình có thể quay về được không?"
——
Mà lúc này ở dưới mặt đất, Khanh Linh và Thư Nhất đang đứng đối diện nhau, trong bóng tối ai cũng không lên tiếng trước.
Cuối cùng, là Thư Nhất cười trước một tiếng: "Linh Linh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/661.html.]
Khanh Linh bình tĩnh nói: "Gọi tôi là Khanh Linh là đi."
"Tốt, rất tốt." Thư Nhất liên tục nói hai chữ "tốt", hình như hắn ta đang đi lại, sau đó lấy ra một hạt châu chiếu sáng, sự tối tăm lập tức bị ánh sáng phá vỡ: "Khanh Linh."
Lúc này hắn ta đang đứng đối diện với Khanh Linh, một con mắt đang chảy máu, thoạt nhìn rất khủng khiếp dọa người, nhưng Khanh Linh lại không có nhiều phản ứng với chuyện này.
Nga
Thư Nhất nói: "Ta không ngờ, chúng ta lại có một ngày như vậy."
"Ngài nên nhớ." Khanh Linh ngước mắt lên: "Lúc ngài đưa ra lựa chọn thì nên chuẩn bị đón nhận kết quả."
Thư Nhất khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, nhưng ta muốn không phải là kết quả này."
Hắn tựa như khôi phục lại giọng điệu và khẩu khí trước kia: "Ta từng cho là thời gian của chúng ta còn nhiều, ta có thể từng chút từng chút tới bên cạnh cô, cùng sống tiếp ở tổng cục."
"Nhưng cô lại đổi hướng."
"Tôi không hề đổi hướng." Khanh Linh cực kỳ bình tĩnh lý trí: "Cho tới bây giờ hướng của chúng ta đều là khác biệt."
Mượn ánh sáng âm u này, Thư Nhất gắt gao nhìn vào mặt nàng, trên mặt nàng dường như không có bất kỳ biểu cảm gì.
Giống như ở trước mặt hắn ta, Khanh Linh chỉ là dáng vẻ này.
Có lẽ nàng sẽ cười, nhưng trong mắt lại không hề có bất kỳ thứ gì.