Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 641
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:43:53
Lượt xem: 2
Tống Đoan giật mình: "Ngươi nói cái gì? Cái gì giấu Quỷ chủ?"
"Vân Gian Cảnh là nhà của ngươi." Cố Vọng nhìn hắn, giơ một tay lên, trên cánh tay kia lóe lên ánh sáng đỏ, ma khí tỏa ra bốn phía: "Nàng biến mất ở trong này, ngươi nói ta nên hỏi ai đây."
Mặc dù Cố Vọng biết Tống Đoan không phải là người như thế, nhưng có thể động tay động chân ở Vân Gian Cảnh, hắn không nghĩ ra người nào khác.
Nga
Khanh Linh biến mất ở Vân Gian Cảnh, không chỉ có thế, nàng còn là một Quỷ Chủ, đây không phải là một chuyện nhỏ.
Tống Đoan nhíu mày, Cố Vọng ngược lại đã bắt đầu động thủ: "Không sao, lật hết lên sẽ tìm được thôi."
"Nếu không có ta, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi." Tiểu Kim Uyên nói: "Nhưng sao bây giờ nhìn hắn lại có vẻ bình tĩnh như vậy, ta cũng không quen."
Nghe Tiểu Kim Uyên nói xong, cảm giác bất an nơi đáy lòng Khanh Linh lại càng nặng hơn, chính là như vậy nên mới không đúng: "Hắn không bình tĩnh."
Tiểu Kim Uyên khó hiểu: "Cái gì?"
Một hai câu nói không thể giải thích rõ được, Khanh Linh xoa nhẹ đầu nó: "Cám ơn ngươi."
Tiểu Kim Uyên quả thực đã giúp một đại ân.
Bên kia, Cố Vọng đang đứng trong sân, Thanh Tả đang quỳ trước mặt hắn.
"Đó là bí thuật trước đây Ninh Chiêu tìm ra." Thanh Tả nói: "Thuật Không Gian trong thời gian ngắn, nhưng muốn tìm được không khó."
"Hắn đã cấu kết với Ninh Chiêu, tu Ma đạo thì đã tính là người trong ma đạo rồi."
Ánh mắt Cố Vọng dừng trên lầu nhỏ, ảm đạm không rõ, hắn cầm một viên Phật châu đưa cho Thanh Tả: "Ba ngày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/641.html.]
Đây là chỉ cho thời gian ba ngày.
Thanh Tả lập tức gật đầu: "Rõ."
"Phái người đi Vân Cửu Phong xem xét."
Cố Vọng dừng một chút, hỏi tiếp: "Ba ngày này, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới quấy rầy."
Thanh Tả ngẩn người: "Rõ."
Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên ở trong phòng vừa mới nói chuyện được một lát, Cố Vọng đã đẩy cửa đi vào.
Nàng lập tức ngồi xuống: "Chàng về rồi à?"
"Ừm." Cố Vọng xách Tiểu Kim Uyên lên, trong ánh mắt mờ mịt của nó không hề lưu tình ném ra ngoài cửa.
Cửa "rầm" một tiếng đóng lại, Tiểu Kim Uyên gấp đến độ đập thẳng lên cửa: "Cố Vọng, ngươi dùng xong rồi vứt bỏ người ta như vậy không phải là người mà!"
Khanh Linh: "…"
Cố Vọng khẽ giơ tay lên, tiếng gào ầm ĩ của Tiểu Kim Uyên lập tức bị ngăn cách.
Hắn từng bước một đi tới bên cạnh cửa sổ, Khanh Linh không nhịn được dịch về phía sau một chút, trực giác cho nàng biết Cố Vọng của lúc này rất nguy hiểm, ánh sáng âm u ở đáy mắt dường như chỉ tập trung vào nàng.
"Chàng đừng lo lắng." Khanh Linh cười nói: "Ta không sao cả."