Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 633
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:39:04
Lượt xem: 0
Khanh Linh lấy viên Phật châu mà Cố Vọng cho nàng ra: "Vậy thì đã sao?" nàng cười hỏi: "Đừng nói ngươi cho rằng một Quỷ chủ chỉ có chút bản lĩnh như thế thôi chứ?"
Vô Kỳ thoáng khựng lại, nhíu mày: "Không phải Tiên tôn nói ngươi sợ nước sao?"
Sao lại bĩnh tĩnh như vậy.
Nghe vậy, đáy lòng Khanh Linh hơi trầm xuống.
Thì ra là thế, thì ra đây mới là nguyên nhân đưa nàng đến chỗ này, đúng là tính toán hay thật.
"Hắn nói gì ngươi tin đó sao?" Khanh Linh chỉ vào phù văn trên người hắn, cả kết giới ở trước mặt mình: "Nhưng ngươi nhìn xem, hắn cơ bản là không tín nhiệm ngươi, lời hắn nói có hoàn toàn là đúng không?"
"Hắn chẳng qua chỉ cho rằng bản thân hiểu ta."
Vô Kỳ nhìn nàng rất lâu: "Không nhìn ra Quỷ chủ dưới loại tình huống này vẫn có thể quyết đoán như vậy, khó trách bọn họ đều vì ngươi c.h.ế.t đi sống lại."
Lần này Khanh Linh không lên tiếng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve Phật châu trong tay, dường như không muốn tiếp lời của Vô Kỳ.
Vô Kỳ cũng mất kiên nhẫn: "Khanh Linh, ta là đang nói chuyện hòa nhã với ngươi, đừng ép ta."
Nhìn Phật châu trong tay nàng, Vô Kỳ cười ra tiếng: "Vẫn còn chờ hắn tới cứu ngươi sao? Có khả năng hắn ngay cả mình cũng lo không xong đấy."
"Ai nói ta chờ hắn cứu ta?" Khanh Linh kỳ quái nhìn hắn, "Ta cũng không phải sống dựa vào hắn, tự ta cũng có năng lực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/633.html.]
"Ngươi nói cái này sao?" Nàng quơ quơ Phật châu trong tay mình: "Nhìn vật nhớ người thôi, chẳng lẽ nhớ hắn cũng không được sao?"
Dù Vô Kỳ đã suy nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng không ngờ Khanh Linh sẽ có phản ứng như vậy: "Ngươi…"
Có điều hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Bây giờ ngươi miệng lưỡi nhanh nhảu thì có ích gì, chẳng phải cũng không làm được gì sao."
"Ai nói." Khanh Linh bước một bước về phía hắn.
Vô Kỳ ý thức được lập tức rút về sau, Khanh Linh thấy thế cười ra tiếng: "Ta còn chưa làm gì cả, ngươi gấp cái gì?"
Vô Kỳ khẽ cắn môi, hắn đã sắp không nhịn được nữa.
Hắn đen mặt, chẳng biết từ lúc nào kiếm trong tay đã bị ma khí nhiễm lên, chớp mắt tiếp theo, hồn phách của hắn đột nhiên tách rời khỏi thân thể.
Khoảnh khắc nhìn thấy hồn phách này, đáy mắt Khanh Linh hơi sáng lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Nga
Vô Kỳ nói: "Hắn cho rằng hạ phù chú thì ta sẽ không động vào ngươi được sao?"
"Cho nên, ngươi muốn dùng thứ này đối phó ta sao?" Khanh Linh nhướng mắt, bình tĩnh gọi: "Lâm Ngân Chi."
Vô Kỳ đã hiện ra chân thân, cũng không sợ bị nàng phát hiện, hồn phách vốn là trạng thái chân thật nhất của một người.
"Đúng vậy, ta là Lâm Ngân Chi, cho nên ngươi cũng biết ta muốn lấy Hồn Châu làm gì rồi đó."