Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 625
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:31:46
Lượt xem: 3
Dì Huệ lập tức phát hiện ra hắn không thích hợp: "Đừng nôn nóng."
"Đây là sự công nhận của thần thụ dành cho nàng, nàng có tâm tình như vậy, người thường không bì được."
Cố Vọng nghe không lọt tai những thứ này, tâm cảnh của Tiểu Quỷ Chủ ra sao hắn tự biết, nhưng không có nghĩa là hắn có thể để nàng rời khỏi tầm mắt mình trong hoàn cảnh này.
Hắn không nói tiếng nào lao thẳng về phía trước như một cơn gió.
Khanh Linh vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhìn từ xa không hề cảm thấy nàng đứng dưới thần thụ giống như một con kiến.
Nhưng ánh huỳnh quang rơi vào người nàng lại vô cùng dễ chịu.
Bị thu hút một cách không giải thích được, Khanh Linh vô thức giơ tay lên muốn chạm vào thần thụ trước mặt, chỉ là khoảnh khắc sắp sửa chạm vào lại thu tay về.
Hình như không quá tôn kính.
Nàng tỉnh táo lại, quay đầu muốn nhìn xem Cố Vọng đang ở hướng nào, lại đột ngột nhìn thấy một người đang đứng ở cách đó không xa.
Người nọ mặc y phục màu trắng đứng dưới tàng cây, bị ánh sáng bao phủ, đang nhìn về hướng của nàng.
Là Lâm Ngân Chi…
Có lẽ cũng không đúng.
Khanh Linh bình tĩnh nhìn sang, đối với nàng mà nói, người này có thể là bất kỳ ai, nhưng hắn không tên Cố Vọng.
Tên của Cố Vọng là hắn tự đặt cho mình, lúc hắn quỳ gối ở Vô Trần Sơn đã nói mình không tên không họ, từ đó về sau hắn chỉ là hắn.
Nga
Có điều lần này, người đối diện cũng không tiến lên, chỉ là đứng ở xa xa nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/625.html.]
Hắn gọi: "Khanh cô nương."
Khanh Linh nhạy cảm phát hiện, giọng điệu của y dường như không giống lắm, hình như đã lạnh hơn trước kia rất nhiều, cũng không gọi nàng là Khanh Linh mà chỉ gọi là Khanh cô nương.
Nàng lễ phép gật đầu, chuẩn bị lấy Phật châu của Cố Vọng ra đi tìm hắn.
Người đối diện thản nhiên nói: "Hắn sẽ đến."
"Chỉ cần ngươi ở đây thì hắn sẽ đến." Y nói, "Ban đầu ta tưởng lần này hắn cũng sẽ giống như lần trước, tranh giành cao thấp với ta."
Khanh Linh khẽ chớp mắt nhìn sang.
"Nhưng không có." Y chậm rãi nói, "Hắn không cần những thứ này."
"Hắn đã tìm được thứ mình muốn."
Khanh Linh lấy Phật châu ra, nói: "Ngươi cũng tìm được thứ ngươi muốn rồi, không phải sao?"
Người đối diện không lên tiếng.
Khanh Linh nói: "Nếu không phải thì ngươi cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này."
Sau một hồi, người đối diện mới thì thầm: "Có lẽ là thế."
Y nói: "Có lẽ đây là thứ ta muốn."
Trở thành một người che chở cho thiên hạ, mở đường cho tất cả mọi người, dẫn đầu đi trước.
"Vậy thì tốt rồi." Khanh Linh giữ lại sự kiên nhẫn cuối cùng, nói: "Ta đi đây."
Nàng đi lên phía trước một bước, chợt quay đầu lại: "Ngươi tên là gì?"