Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 608
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:17:54
Lượt xem: 5
Không phải hắn muốn hắc hóa nhập ma mà là thế giới này đang ép buộc hắn.
Khanh Linh khẽ hít vào một hơi, cố gắng khôi phục lại giọng điệu của mình.
Những lời mà trước đó Lâm Ngân Chi nói dường như cũng đã có đáp án.
"Cho nên chàng mới có thể ‘đồng cảm’ với hắn đúng không?"
Đầu ngón tay Cố Vọng khẽ run lên, một lát sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Khanh Linh: "Ừm."
"Từ bao giờ?"
"Trước lúc ở Tam Giới Sơn."
Thảo nào, khi đó Cố Vọng và Lâm Ngân Chi thỉnh thoảng sẽ thất thần, thảo nào Lâm Ngân Chi luôn hỏi nàng một số câu hỏi kỳ lạ, thái độ đối đãi nàng thường xuyên không giống nhau.
Lúc thất thần, bọn họ đều đang "đồng cảm."
"Trong ba hồn vẫn còn một hồn." Cố Vọng nói, "Chỉ cần sợi hồn kia còn ở, ta và hắn sẽ thường xuyên ‘đồng cảm’, có khi ta còn có thể nhìn thấy những gì mà hắn nhìn thấy."
"Mà hắn, đương nhiên cũng vậy."
Chẳng biết vì sao, Khanh Linh luôn cảm thấy trong lời này của Cố Vọng có thêm chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Khanh Linh hỏi: "Sau lần ở Tam Giới Sơn, chàng thả sợi hồn đó vào người Thanh Tả, sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Giọng Cố Vọng hơi trầm xuống, "Sau đó, nó đã bị vạn ma trong khe nứt kỳ dị nuốt chửng, không sót lại thứ gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/608.html.]
Đương nhiên, trước lúc đó, từ khi phát hiện người đó đặc biệt chú ý đến Tiểu Quỷ Chủ, Cố Vọng đã có ý định không giữ lại sợi hồn đó nữa.
Người của hắn, chỉ có thể thuộc sở hữu duy nhất mình hắn.
Nếu không phải lúc trước… Tiểu Quỷ Chủ nói những lời đó với Lâm Ngân Chi, che chở cho hắn vô điều kiện, bất luận hắn trở thành như thế nào.
Hắn cũng sẽ không hiểu lầm lâu như vậy.
Nga
Khanh Linh không biết Cố Vọng đang nghĩ gì, lúc này nàng chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng có chút khó khăn.
Trơ mắt nhìn một hồn phách khác của mình từng bước đi đến vị trí được thế nhân ca tụng, còn mình hết lần này đến lần khác chỉ có thể ở trong vũng bùn vùng vẫy.
Lúc trước hắn phải tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể lựa chọn hủy đi thế giới này.
Hắn có thể bảo vệ thì hắn đương nhiên cũng có thể hủy diệt.
Khanh Linh ngước mắt: "Cố Vọng."
Cố Vọng hơi cúi người: "Hửm?"
Khanh Linh khẽ hít vào một hơi, chôn mình vào n.g.ự.c hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng rất ưu tú."
Cố Vọng hơi ngẩn người, cơn bão tố trong mắt đột nhiên lắng xuống, hắn ôm lấy nàng, khẽ cười hỏi: "Cái gì?"
Khanh Linh hơi ngẩng đầu lên, ghé sát vào bên tai hắn: "Ta nói, bất luận chàng trở thành dạng gì, chàng cũng là người loá mắt nhất."
Im lặng một chốc, nàng khẽ chớp mắt cười nhạt một tiếng, nói tiếp: "Cũng là người mà ta thích nhất.".