Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 605
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:16:22
Lượt xem: 2
"Nếu ta không dung thứ được hắn, hắn cũng không dung thứ được ta, vậy thì cứ g.i.ế.t hắn." Trong lời nói không hề che giấu sát ý của mình: "Nhưng ai ngờ lại không g.i.ế.t được?"
Đương nhiên g.i.ế.t không được rồi, khi đó Lâm Ngân Chi là nhân vật chính mà.
Không đúng… Bây giờ chưa chắc đã là nhân vật chính.
Nga
"Ta đương nhiên không phải vì cái thứ gọi là đại đạo kia mà đến." Cố Vọng mỉa mai, "Mà là muốn chứng minh, hắn có thể làm được thì ta cũng có thể, thậm chí ta còn làm tốt hơn cả hắn."
Hắn dừng một chút, hờ hững nói: "Cho nên dựa vào cái gì, người bị vứt bỏ lại là ta."
Trái tim Khanh Linh thoáng chốc quặn lại.
Người bị thế nhân vứt bỏ chỉ có Cố Vọng, cho nên hắn mới trở nên bất cần đời như vậy.
Đôi mắt đỏ au của Cố Vọng hơi lóe lên, mang theo vài phần tĩnh mịch lẫn nguy hiểm: "Trước đây ta cảm thấy, A Linh nàng biết nhiều như vậy, có phải cũng biết những thứ này hay không? Đối với các ngươi mà nói, ta chẳng qua chỉ là một nhân vật trong thoại bản mà thôi."
Khanh Linh nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Vọng đã nói tiếp: "Về sau mới phát hiện là nàng thật sự không biết, nếu không cũng sẽ ngốc đến mức bị ta lừa gạt qua mặt, thậm chí còn vì ta làm nhiều chuyện ngu xuẩn như thế."
Mặt Khanh Linh không chút thay đổi, nói: "…Lời này ta không thích nghe cho lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/605.html.]
Cố Vọng khẽ cười một tiếng, nhưng vẻ hung ác nham hiểm ở đáy mắt lại bất ngờ vì lời này mà nhạt đi, dường như nhiều hơn mấy phần thanh tỉnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn trước mặt, đó là thứ mà những tổ tiên kia lưu lại trong Vân Gian Cảnh, là "hy vọng" và "mỹ mãn."
Nhưng đối với hắn mà nói, lúc trước đây chỉ là thứ khiến hắn cảm thấy vô cùng châm chọc, bởi vì những thứ này chưa từng thuộc về hắn.
Hắn không thích Vân Gian Cảnh, hắn không thích hợp với sức sống ở vùng đất này, từ khi sinh ra hắn đã không thích hợp với loại "sức sống" và "hy vọng" này.
"Cố Vọng." Một bàn tay lạnh lẽo còn lại của Khanh Linh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn: "Ta sẽ không để cho chàng bị vứt bỏ."
Cố Vọng rũ mắt nhìn nàng, cách một lớp mặt nạ cũng có thể khắc họa ra được mặt mũi của nàng, chuyện này hắn đã từng làm hàng nghìn hàng vạn lần rồi.
Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích: "Được."
Khanh Linh dùng giọng ôn hòa hỏi: "Chàng và hắn là cùng một người, có đúng không?"
Lần này Cố Vọng trầm mặc hồi lâu, hơn nửa ngày mới nói: "Phải mà cũng không phải."
"Lúc trước Ninh Chiêu dùng bí thuật muốn phân một thai nhi trong bụng thành hai, một đứa giữ huyết mạch Ma Tộc, một đứa khác được long khí ban phúc. Nhưng bí thuật chung quy vẫn là bí thuật, xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Bà ta sinh ra tên Lâm Ngân Chi kia, có điều chỉ là một tên phế vật mà thôi."