Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 599
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:12:37
Lượt xem: 5
Từ trong mắt ông ta có thể thấy rõ biểu cảm bên dưới mặt nạ của Lâm Ngân Chi, mặc dù có một gương mặt mê người nhưng lại lộ ra vẻ tuấn lãng, lúc này y đã sớm chảy đầy mồ hôi.
Chớp mắt tiếp theo, y tựa như không chịu đựng nổi, chợt quỳ một chân trên đất, tay siết lại thật chặt, gân xanh nổi lên.
Lão nhân cúi người hỏi: "Đau không?"
Lâm Ngân Chi không đáp, hay là nói lúc này y căn bản không nói nên lời, huyết mạch Ma Tộc trên người Cố Vọng làm y bị thương rất nặng, y đã nhịn thật lâu.
Lão nhân thở dài.
Đi đến thần thụ có ngàn vạn đường, giống như lời tiểu cô nương vừa rồi đã nói, là trong lòng mỗi người đều có một con đường, ngàn vạn lòng người thì đương nhiên cũng có ngàn vạn con đường, luôn luôn sẽ có người đi sai đường.
Cái này được một số tu sĩ ngoại giới xưng là tâm ma.
Ở Vân Gian Cảnh, tâm ma sẽ hiện ra rất rõ, trở thành từng chướng ngại cản trở những người đó đi đến điểm cuối.
Rất nhiều năm trước, ông ta đã gặp qua hai người trẻ tuổi này.
Chẳng qua khi đó hai người trẻ tuổi này ở trong cùng một thân thể, bởi vì khắc sâu ấn tượng nên không thể nào quên được.
Lúc trước mặc dù thân thể kia đeo mặt nạ, nhưng trên mặt nạ lại nhìn ra hai hồn phách.
Một người quanh thân bốc lên ma khí, mà người còn lại thì sạch sẽ không nhiễm chút tạp trần.
Điều khiến cho người ta bất ngờ nhất chính là, khi đó mục đích duy nhất của hai hồn phách ấy là đi đến dưới cây, chứng minh mình mới là kẻ lợi hại nhất.
Cuối cùng trong khoảnh khắc đi đến dưới thần thụ, hồn phách bốc lên ma khí ấy lại biến mất, bởi vì hắn đã về đến điểm xuất phát.
Lão nhân nhớ lại, khi đó lúc ông ta ở điểm xuất phát nhìn thấy hình dáng chân thật của linh hồn ma khí đầy mình kia, khác với linh hồn tà ác và cuồng vọng, nhục thể của hắn bị Phật quang áp chế, ma tính cũng bị đè ép tương đối, chẳng qua biểu cảm trên mặt lại không ai sánh bằng.
Hắn dường như không có hứng thú với bất kỳ ai đi đến điểm cuối cùng, gặp mình là chủ nhân của Vân Gian Cảnh cũng không để vào mắt.
"Rõ ràng đã đi tới điểm cuối rồi, vì sao còn muốn trở về? Từ bỏ nhiều chỗ tốt như vậy sao?"
Khi đó, người trẻ tuổi này xoay chuyển Phật châu trong tay, nhếch môi cười: "Cần mấy chỗ tốt đó để làm gì chứ?"
"Tóm lại đạo của các ngươi không liên quan gì đến ta." Giọng điệu hắn như mang ý trào phúng: "Ta cũng không có hứng thú với thương sinh lẫn thiên hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/599.html.]
"Vậy sao còn muốn đi tới nơi đó?"
Nốt chu sa ở mi tâm người trẻ tuổi lóe lên ánh sáng đỏ, cười nói: "Nhàm chán được không? Tùy tiện đi dạo rồi vô tình đến đó."
"Thật không?"
Người trẻ tuổi thoáng im lặng, sau đó đứng lên, chậm rì rì nói: "Chỉ là nói cho hắn biết, hắn có thể làm được thì ta cũng có thể."
Nga
Lão nhân hoàn hồn, dù là ông ta cũng không nghĩ tới, một lần nữa đi vào Vân Gian Cảnh lại có khả năng gặp được hai người trẻ tuổi này ở trên cùng một con đường, hơn nữa ở trên ngã rẽ linh hồn cũng trao đổi trong nháy mắt.
Mà nguyên nhân bọn họ gặp nhau lại còn trao đổi linh hồn, chính là tiểu cô nương ban nãy.
Bọn họ có chung tâm ma, đều có liên quan tới tiểu cô nương ấy, có liên quan tới linh hồn của bọn họ.
Nhìn Lâm Ngân Chi ở trước mặt đã đau đến không nhịn được, lão nhân hỏi: "Vì sao đau mà còn không đi ra?"
"Huyết mạch của thân thể này gây tổn thương rất lớn cho ngươi."
"Chắc là nhận ra rồi." Cố Vọng thở dài, không nói gì kéo nàng ôm vào lòng: "Ta đã nói rồi, ta tin nàng."
Mùi đàn hương xâm nhập vào khoang mũi, Khanh Linh chậm rãi vòng tay ôm lấy hắn.
"Chàng và hắn khác nhau." Nàng nói: "Chàng không phải hắn."
Cố Vọng không lên tiếng.
Khanh Linh nói tiếp: "Ta đánh cược đúng rồi."
Giọng Cố Vọng hơi trầm xuống: "Đánh cược cái gì?"
"Trăm sông đổ về một biển." Khanh Linh hơi ngẩng đầu lên: "Chỉ có chàng và ta là cùng một đường."
Cố Vọng thoáng im lặng, sau đó đột nhiên xốc mặt nạ của nàng lên, Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, mặt nạ của Cố Vọng cũng bị chính hắn xốc lên.
Nàng chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ thẳm nhuốm m.á.u của Cố Vọng, răng môi đã bị hơi thở của Cố Vọng xâm chiếm toàn bộ.
"Không phải trăm sông đổ về một biển." Một lúc lâu sau hắn mới tách ra, hơi cong môi, ấn lên đôi môi đã đỏ bừng của Khanh Linh, nói: "Con đường của ta chỉ có một, điểm cuối cùng chính là nàng.".