Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 598
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:11:16
Lượt xem: 2
"Trước đây ngươi đã giúp ta, cũng là suy nghĩ cho ta, cho nên ta vẫn luôn có lòng cảm kích ngươi." Khanh Linh thở dài, nói: "Nếu không phải như thế thì bây giờ ta sẽ rất tức giận."
"Bởi vì ta đã lừa ngươi đúng không?"
Khanh Linh không phủ nhận: "Đúng."
Sau một hồi, Lâm Ngân Chi tựa hồ đã khôi phục lại giọng điệu lúc trước, nói: "Ta có một chuyện không rõ."
"Vì sao ngươi lại dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy?" Y nói, "Rõ ràng hết thảy mọi chuyện phát sinh trước đó đều do hắn gây nên, còn ta thì lại không được."
"Nhưng ta lại chẳng hề làm gì ngươi."
Nói đến đây, Lâm Ngân Chi dưới lớp mặt nạ bật cười tự giễu, thậm chí lúc nãy ở trong thân thể này phát hiện tay mình đang đặt trên đầu nàng, y cũng không dám dừng lại quá lâu.
Y không dám làm gì cả, vì sao lại bị cự tuyệt ngàn dặm.
Cứ tưởng hết thảy đều ở trong phạm vi mà nàng có thể chấp nhận được.
Nàng nhỏ giọng nói: "Bởi vì đối với ta, hắn luôn là ngoại lệ."
Khanh Linh nói xong lập tức quay người rời đi.
Nga
Lúc này, Lâm Ngân Chi lại đột nhiên lên tiếng: "Nếu ta cũng là hắn thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/598.html.]
Câu nói này tựa như một tiếng nổ vang bên tai Khanh Linh, nàng chậm chạp không trả lời, tựa như một mớ hỗn độn không thể sắp xếp, khiến cho tư duy của nàng có chút trì trệ.
Hơn nữa Lâm Ngân Chi nói xong câu này cũng không định nói tiếp, hai người cứ thế yên lặng.
Hồi lâu sau, Khanh Linh mới hoàn hồn lại.
Nàng chậm rãi quay người: "Ngươi không phải."
Lâm Ngân Chi bỗng nhiên ngẩng đầu.
Khanh Linh nói: "Ta biết từ đầu tới cuối hắn và ngươi đều không phải cùng một người, cho dù các ngươi có chuyển qua lại trong thân thể nhau."
"Trước khi đến, Cố Vọng đã từng hỏi ta, nếu như hắn đeo mặt nạ lên thì liệu ta còn nhận ra được hắn không."
"Ta nhận ra được." Khanh Linh cực kỳ bình tĩnh: "Hắn chính là hắn, không có liên quan tới ngươi."
"Điểm này không phải ngươi rất rõ ư?" Khanh Linh nhìn người đối diện, như thể thật sự thông qua lớp áo đỏ này thấy được Lâm Ngân Chi mặc đạo phục màu trắng: "Nếu không ngươi cũng sẽ không học theo hắn, bởi vì ngươi cũng biết ngươi không phải hắn."
Nói xong, Khanh Linh không nói thêm lời dư thừa nào nữa, khẽ gật đầu chào lão nhân đang có chút đăm chiêu bên cạnh, lập tức đi lên con đường kia.
Mãi cho đến khi bóng lưng của nàng biến mất không thấy gì nữa, lão nhân mới hơi hiểu ra: "Là ta đã hồ đồ rồi."
Ông ta nhìn Lâm Ngân Chi: "Hài tử, lòng ngươi có đại đạo, vì sao còn phải làm một chuyện thừa thải để chịu đựng loại khổ sở này."