Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 597

Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:10:33
Lượt xem: 3

Nam nhân ngẩng đầu lên, sau đó bả vai hơi rũ xuống, hắn ừ một tiếng.

Thật ra Khanh Linh không tính là bất ngờ, hoặc là nói ngay lúc hắn mở miệng cộng thêm lần gặp gỡ trùng hợp trước đó, nàng gần như đã có thể đoán ra được người này là ai.

Nàng hỏi: "Hắn ở đâu rồi?"

"Không biết."

Khanh Linh: "Vậy các ngươi đổi lại bằng cách nào?"

Lâm Ngân Chi lại lắc đầu một cái.

Khanh Linh khẽ gật đầu, nhìn sang lão nhân dường như biết rất nhiều chuyện bên cạnh: "Xin hỏi hắn đi đâu rồi?"

"Tìm con đường của hắn." Lão nhân nói: "Ta cũng không biết, trước đó các ngươi đã ở cùng nhau, nói không chừng chốc nữa sẽ gặp được thì sao."

Nga

Lông mày Khanh Linh khẽ chau lại, im lặng suy nghĩ một lát rồi chuẩn bị quay người rời đi.

Lâm Ngân Chi bước hai bước theo hướng của nàng: "Ngươi cứ đi như vậy sao?"

Khanh Linh: "Sao?"

Lâm Ngân Chi: "Vì sao ta lại xuất hiện ở trong thân thể của hắn, vì sao hắn biến mất không để lại dấu tích…"

Giọng điệu y không còn kỳ quái như lúc trước, sau khi khôi phục lại tính cách bình thường của y, giọng điệu lại lạnh lùng trong trẻo.

"Không muốn biết sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/597.html.]

"Muốn." Khanh Linh không chút do dự nói: "Nhưng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Lâm Ngân Chi hơi ngước mắt, nhìn Khanh Linh cách mình mấy bước xa, dù không thấy được gương mặt nàng nhưng cũng có thể biết được biểu cảm của nàng lúc này, có lẽ là kiên định không chút do dự, tuy yếu ớt hơn bất cứ ai nhưng lại quật cường hơn bất kỳ ai.

Lâm Ngân Chi: "Muốn tìm hắn đúng không?".

Tuy nói là câu hỏi, nhưng lại là giọng điệu khẳng định.

"Ừm." Khanh Linh gật đầu: "Chắc là hắn cũng đang tìm ta, có một số việc, hắn sẽ đích thân nói cho ta biết."

Lâm Ngân Chi bất động, giống như cố định ở nơi đó, Khanh Linh cảm nhận được cách lớp mặt nạ, ánh mắt Lâm Ngân Chi đang nhìn thẳng vào nàng, điều này khiến nàng hơi mất tự nhiên.

Nhớ tới những lời Lâm Ngân Chi đã nói trước đó, nàng lẳng lặng nói: "Lâm đạo trưởng, ngươi đã quen gọi ta là Khanh Linh thì không cần học theo người khác."

Đây rõ ràng đang kéo ra phân rõ giới hạn.

Vẻ nghi ngờ trong giọng Lâm Ngân càng lộ rõ hơn: "Ngươi không thích sao?"

"Không phải." Khanh Linh nói: "Ngươi là ngươi, hắn là hắn, cái này không học được."

"Ta thích nghe hắn gọi ta A Linh, lại không quen ngươi gọi."

Lâm Ngân Chi: "Ta và hắn, có gì khác nhau đâu chứ?"

Khanh Linh đáp: "Các ngươi không có chỗ nào giống nhau cả."

Nàng nói xong lời này, dường như nghe được Lâm Ngân Chi bật cười một tiếng, tiếng cười này quá ngắn, khiến cho người ta đoán không ra.

Loading...