Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 594
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:03:47
Lượt xem: 8
Lão nhân vừa đi vừa nói chuyện: "Lại là cuộc du ngoạn năm mới, năm nay nhất định phải có một điềm báo tốt lành, các ngươi tuổi còn nhỏ, tâm nhất định phải thành thật mới có thể được thần thụ bảo hộ, nhớ theo sát."
Cái giỏ của Khanh Linh được Cố Vọng cầm trên tay, hắn không hề hoang mang, tốc độ đi đường cũng không hề chậm chạp.
Mãi đến khi xuyên qua một con đường nhỏ, bước chân của lão nhân đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì con đường phía trước đã bị người ta chắn mất.
Ông ta nhìn người đang chắn ở phía trước, giật mình nói: "Sao lại thế này?"
Khanh Linh giương mắt, lúc này đằng trước có hai người đang đứng, một người là tiểu hài tử, một người khác lại đang đeo mặt nạ, trên người là bộ bạch y thế tập, tựa như đang nhìn về phía nàng.
Nàng đột nhiên có loại dự cảm, mặc dù người này không nói chuyện, nhưng lại cho nàng cảm giác rất giống Lâm Ngân Chi.
Tiểu hài tử kia cũng ngạc nhiên hỏi: "Gia gia! Sao người lại ở chỗ này?"
Khanh Linh để ý thấy lão nhân quay đầu liếc nhìn Cố Vọng, hơi có vẻ giật mình: "Thì ra là ngươi."
Cố Vọng đưa tay chạm vào mặt nạ, cười nói: "Ngài nói cái gì?"
Trên mặt lão nhân có thêm chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, sau đó quay người: "Tiểu Dương, cháu đi đường khác đi."
"Vâng, gia gia." Tiểu hài tử tên Tiểu Dương vừa quay người lại tìm đường, mặt mũi vừa tràn đầy vẻ khó hiểu, thì thầm: "Vì sao chúng ta lại gặp được nhỉ? Không phải một người chỉ có một con đường thôi sao?"
Đáy lòng Khanh Linh cất chứa chút nghi hoặc.
Cái gì gọi là một người chỉ có một con đường thôi? Vả lại sao có vẻ như lão nhân này thật sự biết Cố Vọng là ai nhỉ?
Khanh Linh hỏi: "Cố Vọng, chàng có nhớ chúng ta đã đánh cược gì không?"
Bước chân Cố Vọng lập tức dừng lại: "Ừm?"
"Trước khi ta đi, nếu như chàng không g.i.ế.t ta thì sẽ nói cho ta biết bí mật." Khanh Linh quay đầu sang, "Chàng không hề g.i.ế.t ta."
Cố Vọng chắc hẳn chưa nói hết chuyện của hắn, điểm này Khanh Linh có thể khẳng định.
Cố Vọng rõ ràng đã nói hắn chưa từng tới đây, vì sao lão nhân này lại biết hắn được chứ?
Đây cũng là bí mật của hắn đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/594.html.]
Cố Vọng bật cười thành tiếng: "Cho nên, bây giờ A Linh đang tìm ta để đổi tiền đặt cược sao?"
Khanh Linh không chút do dự đáp: "Đúng vậy."
Đúng lúc này, bước chân của người gọi phía trước đột nhiên chậm lại, trước mặt ông ta có thêm hai con đường, dường như đang cân nhắc xem nên đi đường nào.
Phía trước không nhìn thấy gì cả, chỉ có ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ toàn cảnh gốc cây kia.
Lão nhân quay đầu sang, hỏi: "Ngươi nói xem nên đi bên nào đây?"
Lời này là nói với Cố Vọng, Cố Vọng ngay cả nhìn cũng không nhìn, lười biếng nói: "Bên nào cũng được."
Lão nhân cười ha ha hai tiếng: "Được đấy."
Nói rồi lập tức nhấc chân đi về con đường bên trái.
Khanh Linh nghe không hiểu hai người đang nói gì, nàng vẫn đang đợi đáp án của Cố Vọng, nhưng lần này Cố Vọng không trả lời nhanh như trước nữa.
Hắn thở dài, đưa tay xoa đầu nàng: "Lúc trước người tới đó không phải là Lâm Ngân Chi, là ta."
Lời này giống hệt như trước đây hắn từng nói "Người tỉnh lại không phải Lâm Ngân Chi, là ta."
Nga
Nàng hỏi: "Tống Đoan nói người đi vào trong đó là Lâm Ngân Chi, cho nên chàng đã dùng thân thể của hắn để đi đúng không?"
Lúc này, ba người đã sắp sửa bước lên con đường mà Cố Vọng đã chọn, Khanh Linh cảm giác được sức lực trên đỉnh đầu mình nháy mắt nới lỏng.
Cố Vọng hơi cúi đầu, không trả lời.
Một lòng hướng đạo, lòng không tạp niệm, Cố Vọng làm sao làm được?
Lòng Khanh Linh tràn đầy nghi ngờ, nàng ngẩng đầu, lúc này Cố Vọng đã rút cái tay đặt trên đầu nàng về, bấy giờ mới khẽ ừ một tiếng cực nhẹ.
Khanh Linh để ý, người bên cạnh giơ tay của hắn lên, có vẻ như đang xem xét kỹ lưỡng, sau một lúc lâu mới thả xuống.
Hắn hơi quay đầu, giọng nói trầm xuống mấy phần: "A Linh?"
Giống như có chút thăm dò, Khanh Linh đáp: "Sao vậy?"
"Không có gì." Cố Vọng mỉm cười, hắn chắp tay ra sau lưng: "Đi thôi."
Hắn dừng một chút, rồi lại lặp lại: "A Linh, chúng ta đi thôi.".