Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 593

Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:03:22
Lượt xem: 2

Tất cả mọi người đều cầm đèn lồng lên đốt lửa, chuẩn bị tế phẩm kỹ càng, xem ra là sắp sửa đi tới thần thụ.

Khanh Linh giật nhẹ tay áo Cố Vọng, đang định đuổi theo thì bất chợt một lão nhân ở phía trước quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Khanh Linh.

Nga

Ông ta đưa một cái giỏ trúc qua: "Vị tiểu hữu này, cầm giúp lão phu một chút đi."

Nhưng trong giỏ trúc rõ ràng không có gì cả.

Một số tu sĩ ở bên cạnh thấy cảnh này cũng mở to hai mắt, vì sao người đầu tiên được coi trọng lại là Quỷ chủ chứ?

Mặc dù nàng đang đeo mặt nạ, nhưng người đứng chung với Cố Vọng mặc y phục đỏ cũng chỉ có mỗi Quỷ chủ Khanh Linh.

Ngay cả bản thân Khanh Linh cũng không ngờ, nàng nhìn vào giỏ trúc, chần chờ giây lát rồi nhận lấy.

Lão nhân hài lòng quay đầu đi.

Con ngươi của Cố Vọng khẽ xoay chuyển, kéo tay Khanh Linh lại.

Khanh Linh quay đầu: "Sao thế?"

Cố Vọng thản nhiên nói: "Ông ta chỉ đưa cho nàng, vậy thì chỉ có nàng mới có thể đi cùng ông ta."

Khanh Linh ngạc nhiên, lão nhân ở phía trước đi được hai bước lại quay đầu: "Tiểu hữu?"

Suy nghĩ giây lát, Khanh Linh trả cái giỏ kia về, nói: "Xin lỗi, ta còn có bằng hữu."

Người đầu tiên được lựa chọn, vậy mà lại từ chối.

Mọi người hoàn toàn là dáng vẻ đau lòng nhức óc, lão nhân kia tựa hồ cũng không nghĩ tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/593.html.]

Nhưng thái độ của Khanh Linh lại rất kiên quyết, nàng tới đây cũng không phải vì muốn đến chỗ thần thụ.

Cố Vọng hơi nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ hạ quyết tâm sẽ không đi của Khanh Linh, khẽ bật cười một tiếng.

Lão nhân nọ liếc mắt nhìn Cố Vọng, chân mày khẽ nhíu lại: "Có phải ta đã từng gặp qua ngươi ở đâu rồi không?"

Khanh Linh buồn bực, đây là có ý gì? Cố Vọng đang đeo mặt nạ, gặp bằng cách nào chứ?

Cố Vọng không có phản ứng quá lớn, chỉ thản nhiên nói: "Ngài nhớ lầm rồi."

Lão nhân lại suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới hồ nghi nói: "Thôi, các ngươi cùng nhau đi đi."

Mọi người: "…"

Như vậy cũng được nữa sao?

Cố Vọng móc nhẹ vào bàn tay Khanh Linh: "Đây là ta được hưởng ké ánh sáng của A Linh sao?"

Khanh Linh liếc hắn một cái, lại không trả lời.

Nàng càng muốn biết biểu cảm của Cố Vọng lúc này là gì hơn.

Vì sao lão nhân ấy lại cảm thấy Cố Vọng nhìn quen mắt nhỉ? Không phải hắn chưa từng tới đây sao?

Nhưng ngay sau đó nàng cũng không có thời gian để suy xét kỹ, bởi vì cơ bản không có cơ hội.

Tốc độ đi đường của lão nhân này cực nhanh, nếu không cẩn thận sẽ lập tức mất dấu, dẫn đến đi lầm đường.

Đi rồi lại đi, ngay cả Cố Vọng cũng trở nên im lặng.

Ba người từ trong thôn đi tới khu rừng rậm rạp.

Loading...