Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 59
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:10:29
Lượt xem: 12
Hắn lại nhìn vào trong lòng nàng, bất chợt cong môi: “Đột nhiên không muốn đánh nữa.”
“Không phải nói trở về sao?” Hắn cười như không cười: “So với chuyện này, ta càng tò mò về chuyện “chúng ta” trở về đâu hơn.”
Khanh Linh: “Tùy ngươi.”
“Ngươi đi đâu ta đi đó.”
Cố Vọng lại lộ ra vẻ mặt kỳ dị kia: “Ngươi như thế này ta sẽ rất áp lực đó.”
Khanh Linh: “?”
Áp lực gì? Không có chỗ nào để đi sao?
Khanh Linh sực nhớ tới căn nhà trúc nhỏ ở phía sau núi của hắn, còn nhỏ hơn cả hơn động phủ của nàng.
“Vậy…” Nàng đề nghị thử: “Đi Cấm Nhai thế nào?”
Hắn im lặng một lát, miễn cưỡng nói: “Được thôi.”
Khanh Linh nhìn nam nữ chính và đám tu sĩ ở sau lưng, Lâm Ngân Chi vừa lúc đi tới.
Nàng là một người thông minh, sợ rằng hai người này sẽ đánh tiếp nên lập tức thả quỷ khí ra, nhiễu loạn tầm mắt mọi người sau đó kéo Cố Vọng chuồn đi.
Lâm Ngân Chi đứng yên không động đậy ở trong quỷ khí, ngược lại Cổ Vũ Yên dùng kiếm đánh tan quỷ khí thì thấy đã không còn một bóng người.
Nàng ta hỏi: “Sư huynh định bỏ qua cho hắn sao?”
Nếu Lâm Ngân Chi muốn đánh nhau, quỷ khí này tạm thời không ngăn được bọn họ, ngăn không được bao lâu còn có khả năng bị đuổi kịp.
Lâm Ngân Chi nhìn vào chỗ hai người biến mất, đáp: “Không.”
Bên này Khanh Linh nắm tay Cố Vọng chạy thẳng một đường, thấy sau lưng không có ai đuổi theo mới từ từ dừng lại, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy biểu cảm “dù bận vẫn ung dung” của hắn.
Theo tầm mắt hắn nhìn xuống, nàng mới phát hiện mình đang nắm tay hắn kéo đi.
Khanh Linh lập tức thả tay ra: “Bọn họ không đuổi theo.”
Cố Vọng chậm rãi nói: “Biết.”
Khanh Linh: “….Vậy chúng ta quay về Quỷ Giới đi.”
Đi được hai bước, nàng đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy Thần Mộc ra, đang chuẩn bị vứt xuống thì đột nhiên dừng lại.
Thứ này vốn là nam chính đoạt được, có điều Cố Vọng đi tới nơi này cũng là vì nó.
Bây giờ Thần Mộc đang ở trong tay nàng, nàng có nên trả lại cho nam chính không?
Nàng liếc mắt nhìn sang Cố Vọng bên cạnh, dường như hắn không hề quan tâm nàng đang làm cái gì, thậm chí nhìn nàng cầm Thần Mộc trong tay cũng không có phản ứng gì.
Nàng hơi do dự, quyết định nhét Thần Mộc kia vào trong n.g.ự.c Cố Vọng.
Cố Vọng bất ngờ không kịp đề phòng, chờ đến khi hắn thấy rõ thứ ở trong lồng n.g.ự.c mới khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”
Nga
“Cho ngươi.”
Khanh Linh cảm thấy bản thân không phải là người chí công vô tư, bây giờ hắn là người mà nàng che chở, hắn cần thứ này, mặc kệ nam chính, chỉ có thể đổ thừa cho Lâm Ngân Chi vận khí không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/59.html.]
Cố Vọng cầm trái cây trong tay, bịt miệng Thần Mộc đang muốn mở miệng nói chuyện lại, có chút đăm chiêu: “Ngươi tới nơi này là vì muốn tìm thứ này cho ta?”
“Không phải.”
Nàng lắc đầu: “Là nó trùng hợp chạy tới chỗ này của ta thôi.”
“Vậy vì sao phải cho ta?”
Khanh Linh: “Có lẽ ngươi sẽ cần.”
Cố Vọng khẽ cười, trả trái cây về chỗ của nàng: “Ta không cần.”
“Nếu nó đã tới chỗ của ngươi thì chính là của ngươi.”
Khanh Linh: “Nhưng ngươi tới nơi này không phải là để tìm nó sao?”
“Đúng vậy.”
Cố Vọng trả lời rất dứt khoát: “Nhưng cũng không phải hoàn toàn.”
“Chỉ cần không ở trong tay của Lâm Ngân Chi thì ở đâu cũng được.”
Khanh Linh: “…”
Nàng thật sự không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa hai người này.
Cuối cùng Thần Mộc lại trở về trong n.g.ự.c của nàng, bất mãn lên tiếng: “Các ngươi đây là ý gì ? Có biết bao nhiêu người muốn có đứợc ta không hả?”
Hai người này đem nó đá qua đá lại, sao lại phiền như vậy chứ?
“Làm như ai cũng muốn đi theo các ngươi.”
Thần Mộc nảy cộp cộp mấy cái muốn nhảy ra ngoài: “Ta tự đi…”
Nó còn chưa nói xong đã bị một cặp mắt nhìn chằm chằm vào.
Cố Vọng cười khanh khách nhìn nó.
Quanh người Thần Mộc lập tức nổi đầy gai ốc, động tác bất chợt khựng lại: “Ấy…ngẫm lại đúng là ta muốn đi theo các ngươi.”
Khanh Linh nghĩ, dù sao nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh Cố Vọng, Thần Mộc này tương đương là của hắn.
Vì để tránh cho người phía sau đuổi theo, nàng dứt khoát vớt Thần Mộc trở về.
Hai người vừa chuẩn bị đi tới lối ra Thần Cảnh, vẻ mặt Cố Vọng đột nhiên u ám, nắm tay nàng lại.
Khanh Linh có chút mờ mịt, lúc này mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, giống như đất rung núi chuyển.
Thần Mộc từ trong lòng nàng nhảy ra, sắc mặt tái nhợt: “Là núi lửa ở trung tâm Thần Cảnh Kim Uyên.”
Khanh Linh giật mình: Đây không phải là nội dung kịch bản của nam nữ chính sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, nàng và Cố Vọng lập tức rơi vào một cái khe nứt bất thình lình xuất hiện trên mặt đất.
Cố Vọng trở tay kéo nàng vào trong ngực, nàng tìm được điểm tựa nhanh chóng ôm chặt lấy hắn, sau đó nghe được một câu ý vị sâu xa của hắn: “Chậc, ngược lại để cho ngươi được hời rồi.”
Khanh Linh: “?”
Tác giả có lời muốn nói: Làm nhiều việc như vậy, nàng ấy chắc chắn là thích ta, ôm chặt như vậy, thiệt sự quá hời cho nàng ấy rồi.