Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 587
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:59:21
Lượt xem: 6
"Đừng sợ." Khanh Linh nhấc tay lên, nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt đỏ bừng của hắn: "Ta không đi, chàng hãy tin ta."
Yết hầu Cố Vọng khẽ lăn lộn, tầm mắt bị che kín, các giác quan khác lại cực kỳ rõ ràng.
Tay Tiểu Quỷ Chủ rất lạnh, huyết dịch quanh người hắn như sắp sửa quay cuồng.
Cố Vọng vẫn chưa nói tin hay không, hắn hơi cúi người, bàn tay giữ chặt sau gáy Khanh Linh, nhỏ giọng nói: "A Linh, nàng có biết Ma Tộc có một đặc tính này không?"
"Ừm?"
Cố Vọng cong môi, chậm rãi nói: "Bọn ta làm việc đều dựa theo duc vọng của mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, thông thường người có ma tính càng nặng thì càng khó khống chế được."
Không Linh không hiểu ý tứ của hắn, tay nàng vẫn đang đặt trên mắt Cố Vọng, cũng không nhìn rõ được ánh mắt hắn.
Ngay lúc nàng muốn dời tay đi, Cố Vọng lại đột nhiên đè xuống.
"Ví dụ như, bây giờ ta muốn hôn nàng, hơn nữa phần xúc động này còn rất sâu đậm, không thể kiềm chế được."
Cố Vọng không cho Khanh Linh rụt tay lại, một bàn tay ấn giữ sau gáy nàng, tay còn lại giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, động tác vừa cứng rắn vừa mang theo vẻ tàn nhẫn điên cuồng.
Khanh Linh bất giác ngửa ra sau lại bị hắn kéo trở về.
Thật lâu sau, Cố Vọng mới hơi lùi về phía sau, nặng nề cười: "Nếu là như vậy, có lẽ là ta sẽ tin tưởng hơn một chút."
Điểm này khác hoàn toàn với quá khứ, cũng không giống sự ép buộc trước kia, thậm chí Khanh Linh còn cảm giác được một loại thích thú khiến nàng thỏa mãn.
Hơi thở Cố Vọng vẫn đang phả trên mặt nàng, ánh mắt hắn đã bị bịt kín, nhưng nàng lại có thể thấy được rõ ràng.
Khanh Linh khẽ chớp mắt, mặt lập tức ửng đỏ đến tận mang tai.
Nàng thu tay lại, lần này Cố Vọng ngược lại bỏ qua cho nàng.
Màu đỏ trong mắt hắn đã sớm rút đi, chỉ còn sót lại ý cười sâu xa.
Đúng lúc này, có người đột nhiên xông vào: "Khanh Linh!"
Nghe được giọng nói này, Khanh Linh và Cố Vọng đồng thời quay đầu lại, đúng lúc đối diện với Tống Đoan đang hớt ha hớt hải chạy vào.
Nhìn tư thế của hai người lúc này, Tống Đoan hơi ngẩn người, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhất thời đi cũng không được mà tới cũng không xong: "Ta, có phải ta đã tới không đúng lúc không?"
Cố Vọng hừ một tiếng: "Đúng đấy."
Nga
"Bây giờ ngươi có thể đi được rồi."
Tống Đoan: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/587.html.]
Mắt thấy Tống Đoan thật sự muốn rời đi, Khanh Linh vỗ vào tay Cố Vọng, thoát ra khỏi cái ôm của hắn: "Có chuyện gì sao?"
Tống Đoan thấy bọn họ đã tách ra, lúc này mới tiến lên: "Vừa rồi nghe người ta nói các ngươi có xung đột với Thư Nhất Tiên Tôn, ta định qua đây xem thử."
Khanh Linh nhủ thầm một tiếng không hay rồi, người vừa mới vất vả dỗ xong, lúc này còn nhắc đến Thư Nhất làm gì chứ.
Có điều lúc này Cố Vọng dường như không có phản ứng gì khác, bình thản đến lạ.
"Không có." Cố Vọng lười biếng nhếch khóe môi: "Gặp được cố nhân, hàn huyên đôi câu thôi."
"Vậy là được rồi." Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao đó cũng là người có tố chất đứng đầu đám người Vân Cửu Phong đến đây lần này, nếu nổi lên xung đột thì thật đúng là khó nói.
Hắn hơi kích động nói: "Bởi vì ngày mai là tiết Du Niên, cho nên sẽ bắt đầu từ giờ Tý đêm nay. Nam Sở Môn sắp làm lễ rồi đấy, các ngươi chuẩn bị đi."
Cũng chính là cuộc vui sắp bắt đầu rồi.
Khanh Linh có chút hào hứng, lại thấy Tống Đoan lấy một cái mặt nạ từ trong nhẫn trữ vật của mình ra, phía trên có khắc hoa văn phức tạp, ngay chính giữa là một con mắt kỳ quái phóng đại, nhìn sơ có chút dọa người.
"Mười hai canh giờ ngày tiết Du Niên, không luận xuất thân không luận môn phái, đều phải cùng đến Vân Gian Cảnh Nam Sở Môn cầu phúc.
Đây là truyền thừa của Nam Sở Môn bọm ta, đến lúc đó tất cả mọi người đều phải mang theo cái này."
"Hơn nữa đeo cái này lên, có lẽ đến lúc đó các ngươi sẽ tự tại hơn một chút."
Khanh Linh nhận lấy mặt nạ: "Được."
Tống Đoan lộ ra nụ cười: "Thế thì giờ Tý gặp lại."
Hắn nói rồi ho nhẹ một tiếng, ám chỉ: "Các ngươi tiếp tục đi nhé."
Khanh Linh: "..."
Nàng còn chưa kịp nói gì thì Tống Đoan đã chạy mất.
Khanh Linh đưa chiếc mặt nạ trong tay cho Cố Vọng, Cố Vọng không hề nhìn đến, ngược lại khẽ cười nói: "Chúng ta tiếp tục nhé?"
Lỗ tai Khanh Linh nóng lên, không thèm đếm xỉa tới hắn quay người bỏ đi.
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng của nàng, bật cười một tiếng, nhưng cũng không đuổi theo.
Khanh Linh đi lên lầu rũ mắt xuống quan sát, Cố Vọng vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn ngắm nghía cái mặt nạ trên tay, đầu ngón tay như ấn xuống mắt mặt nạ một cái, sau đó đeo mặt nạ kia lên.
Chớp mắt tiếp theo, hắn quay đầu lại: "A Linh, nếu là như vậy, nàng có thể nhận ra ta không?"