Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 58
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:09:04
Lượt xem: 3
Tên tu sĩ được cứu kia căm phẫn nói: “Lâm đạo hữu, tuy nói hắn ta không phải Ma Tu, nhưng ma khí kia có muốn cản cũng cản không được, hơn nữa ở bên cạnh hắn ta còn có một Quỷ Tu.”
“Kiếm và túi phù của chúng ta chính là bảo vật cầu còn không được.”
“Hắn sẽ không đoạt đồ gì đó của các ngươi.”
“Không phải hắn.”
Hai người đồng loạt mở miệng.
Một người là Khanh Linh, người còn lại là…
Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Ngân Chi đang nói giúp cho Cố Vọng.
Mặc dù y giúp tu sĩ kia đỡ một kích, nhưng lại nói giúp cho Cố Vọng.
Tu sĩ kia không rõ vì sao Lâm Ngân Chi lại nói giúp cho Cố Vọng: “Vậy là ai ? ”
Đấu đá với nhau đã lâu nên thành ra lại có giao tình, Cổ Vũ Yên cũng coi như biết rõ thái độ làm người của Cố Vọng.
Hắn sẽ không làm ra loại chuyện trộm cắp này, hơn nữa Lâm Ngân Chi cũng đã mở miệng, nàng ta bèn hỏi: “Các ngươi có chứng cứ gì không?”
Khanh Linh thật sự cảm thấy nghi ngờ.
Ta muốn gi.ế.c ngươi, ngươi muốn gi.ế.c ta.
Sao ta lại phải thay ngươi giải thích chứ?
Đám tu sĩ nghẹn họng: “Nhưng kiếm và túi phù dù sao cũng không thể không cánh mà bay được.”
Cố Vọng không có biểu cảm gì, dường như hắn đã quá quen với tình cảnh này, cho nên cảm thấy rất đỗi bình thường.
Hắn chỉ lo ngắm nghía quả thần mà nàng cho hắn, sau đó hỏi: “Sao ngươi lại cho rằng không phải ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/58.html.]
Khanh Linh: “Ngươi lấy mấy thứ đó làm gì? Ngươi đâu có cần.”
Nàng tò mò hỏi: “Sao Lâm Ngân Chi lại giúp ngươi giải thích?”
Cố Vọng không cho là đúng, cắn một miếng trái cây: “Có bệnh.”
Khanh Linh: “Ngươi không giải thích một chút sao?”
“Giải thích cái gì?” Cố Vọng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn sang bên kia một lần: “Lãng phí miệng lưỡi.”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đủ làm cho người ta nghe rõ, như là cố ý nói cho bọn họ nghe vậy.
Mấy tu sĩ kia tức đến đỏ bừng cả mặt, tên này thật sự quá ngông cuồng rồi.
Cố Vọng bất chợt nhìn thấy trái cây nhỏ vẫn luôn nép vào trong n.g.ự.c của nàng, không đầu không cuối nói: “Làm rất rốt.”
Khanh Linh: “?”
Nàng nhìn theo ánh mắt Cố Vọng, lúc này mới nhớ ra Thần Mộc vẫn đang ở chỗ của mình.
Có ý gì? Cố Vọng đã nhìn ra cái gì rồi ư?
Không lẽ đồ là do Thần Mộc lấy?
Thần Mộc nảy lên hai cái, dường như cảm thấy hơi phấn khích nhưng ngại đang có người ở đây nên rất là dè chừng không hề nhúc nhích.
Khanh Linh: Thật là nó?
Nga
Cố Vọng không nhìn tiếp nữa, mà liếc mắt nhìn sang bên kia: “Đi thôi.”
Khanh Linh không ngờ hắn lại bỏ qua nhanh như vậy: “Không đánh nữa sao?”
“Ừm.”