Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 57

Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:08:26
Lượt xem: 3

Khanh Linh: Ôi, bị nhìn thấu rồi.

Nam nữ chính song kiếm hợp bích.

Những tu sĩ còn lại cũng lên tiếng: “Lâm đao hữu! Chúng ta cũng giúp ngươi!”

Khanh Linh nhìn về phía Cố Vọng, dùng mắt ra hiệu: Ngươi nhìn.

Cố Vọng mỉm cười, dường như không hề đặt những kẻ này vào trong mắt.

Lâm Ngân Chi đưa tay, chặn lại những tiếng ồn ào náo động kia: “Không cần.”

Ý là y không cần những kẻ này tới hỗ trợ.

Trên một số phương diện, Lâm Ngân Chi luôn có một sự cố chấp không giống y.

Cổ Vũ Yên biết rõ tính cách nói một không hai này của y, nàng ta cắn răng, không rõ vì sao y lại kiên trì chuyện của Cố Vọng tới như vậy.

Khanh Linh nhớ trước đây Cổ Vũ Yên đã từng nói qua, mỗi lần Lâm Ngân Chi và Cố Vọng đánh nhau đều không cho người ngoài nhúng tay vào.

Cố Vọng ngược lại còn lẽ thẳng khí hùng kêu gọi trợ giúp.

“Ta không phải hắn.”

Cố Vọng giống như nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì, hắn khẽ cười: “Ta vất vả lắm mới kiếm được người đứng về phía mình, vì sao lại không cần.”

Nga

Hắn cầm một viên Phật châu: “Tiểu Quỷ Chủ, chứng minh cho ta xem đi.”

“Ngươi vĩnh viễn đều đứng về phía ta như thế nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/57.html.]

Hai chữ “vĩnh viễn” bị hắn cắn chặt, đặc biệt nhắc đi nhắc lại.

Khanh Linh cảm thấy, nếu mình còn không chịu đi lên, vậy thì nam chính không ch.ế.t, mà ngược lại là nàng phải ch.ế.t.

Nàng chỉ rối rắm trong chớp mắt, ánh mắt chậm rãi rơi vào người Lâm Ngân Chi.

Lâm Ngân Chi cảm nhận được ánh nhìn của nàng cũng ngước mắt lên nhìn, nhưng lại không ra tay trước.

Cố Vọng có chút hứng trí bừng bừng nhìn nàng, muốn nhìn xem nàng ra tay thế nào.

Có điều Khanh Linh lại dời tầm mắt đi, không có ý định ra tay.

Vẻ mặt Cố Vọng thoáng trở nên lãnh đạm.

Người trước mặt đột nhiên mở miệng nói khẽ: “Ngươi đang bị thương, nếu như đánh nhau, cho dù có thế nào ngươi cũng sẽ bị thương nặng hơn.”

Nàng nhíu mày: “Ta không cho phép ngươi bị thương nặng hơn ở trước mặt ta.”

Giọng điệu nàng nhẹ nhàng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Ta sẽ giúp ngươi chặn hết tất cả khả năng khiến ngươi nhập ma.”

Con ngươi đen láy của Cố Vọng hơi dịch chuyển, không nói lời nào.

Khanh Linh cầm một quả trái cây đưa tới, thử thuyết phục: “Chúng ta về trị thương trước đi.”

Cố Vọng cắn lấy chữ: “Chúng ta?”

Có một tên tu sĩ nghe vậy lập tức đứng ra: “Ai cho các ngươi rời đi? Đồ của chúng ta còn chưa giao ra mà!”

Cố Vọng nhàn nhạt cất tiếng: “Ồn ào.”

Theo lời nói của hắn, một viên Phật châu lập tức bay về phía người kia, tức khắc có một thanh kiếm ngăn lại, Phật châu gặp kiếm bị chắn bay ngược trở về, Cố Vọng đưa tay ra đón được.

Loading...