Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 568
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:41:35
Lượt xem: 0
Tất nhiên là không ai ngăn được, Cố Vọng cũng không phải kiểu người sẽ để ý người khác nói gì.
Nhưng nếu Khanh Linh đã muốn dẫn hắn ra ngoài, thì ắt là muốn để Cố Vọng trải nghiệm cuộc sống khác biệt, cho nên nàng vẫn kiên quyết đưa lệnh bài kia cho Cố Vọng.
"Ta đi chung với chàng." Khanh Linh nói: "Chàng giữ cái này hay ta giữ đều giống nhau."
Cố Vọng nhíu mày: "Vì sao nhất định phải đưa cho ta?"
Khanh Linh cười khẽ: "Chàng còn nhớ không, ta đã nói với chàng là thế giới này rất rộng lớn."
Mặt mày nàng dịu dàng, nét cười đi thẳng vào lòng người.
Cố Vọng ừ một tiếng.
Khi đó hắn muốn ép cô ở lại, cô đã nói một câu "Thế giới này rất rộng lớn", ý là thế giới lớn như vậy, cuối cùng sẽ có thứ mà hắn lưu luyến.
Chỉ là khi đó trong lòng hắn chỉ muốn nàng, đâu còn cần thứ gì nữa.
Khanh Linh nói: "Cho nên ta đang dẫn chàng đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn này."
"Cũng muốn chàng dẫn ta đi nhìn xem." Cô nhẹ giọng nói, "Trước đây ta không có cơ hội nghiêm túc trải nghiệm thế giới này."
"Cố Vọng, chúng ta nên học hỏi thêm một chút."
Cố Vọng dù sao cũng nể mặt Tống Đoan, ít nhất ở Nam Sở Môn hắn đã tiết chế ma khí rất nhiều.
Lúc này trong con ngươi đen nhánh của hắn hiện lên ánh sáng nhạt, chăm chú thu hết thần sắc của Khanh Linh vào đáy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/568.html.]
Nga
"Trước đây không có cơ hội sao?"
Cố Vọng bắt được từ này, hắn dường như đã nắm bắt được chút quá khứ của Khanh Linh, đây là thứ trước đây hắn chưa từng có.
Chủ Thần từng nói Khanh Linh đã c.h.ế.t qua một lần, đó chính là chuyện khi nàng còn sống.
Thật khéo, hắn cũng từng c.h.ế.t qua một lần.
Cố Vọng đón lấy lệnh bài, không thể phủ nhận, hắn cực kỳ hưởng thụ chuyện trong dự định của Khanh Linh có mình.
Cố Vọng vuốt ve lệnh bài, hờ hững hỏi: "Trước đây A Linh trông như thế nào?"
Chỉ làm như thuận miệng hỏi, nhưng vẻ mặt vốn đang thả lỏng của Khanh Linh bỗng nhiên đờ đẫn, còn có chút lúng túng.
Vừa rồi nàng có nhắc đến những chuyện trong quá khứ của mình sao?
Cố Vọng nhướng mày, khóe miệng cong cong nói: "Đang nghĩ gì thế?"
Khanh Linh lắc đầu, nói khẽ: "Không có gì."
"Ta của trước kia..." Nàng thoáng ngừng lại, nói: "Trông chẳng ra sao cả."
Là thật sự trông chẳng ra làm sao.
Nàng vẫn luôn chống chọi với cuộc sống, khuất phục cuộc sống và đau khổ ngày này qua ngày khác.
Phát hiện được vẻ mờ mịt lẫn trống rỗng nơi đáy mắt nàng, lòng Cố Vọng nhiều hơn chút u ám, nhưng lại bị hắn che giấu rất tốt.
"Được rồi." Hắn điểm nhẹ lên ấn đường Khanh Linh: "Vậy thì ta sẽ cùng nàng đi ngắm nhìn."